Vọng Tương Tư

Chương 5




"Có gì mà không được chứ?" Ninh Vu vẫn cười, nhưng hai tay lại không tự chủ được nắm chặt thành ghế, trong đôi mắt lộ ra một tia không vui.

Có người đoán không sai, hắn xác thực không vui, nhưng không thể nói ra là hắn tại sao lại không vui.

Trong khi Ngọc Yên đang rót rượu, có một nữ tử xinh đẹp nhân cơ hội này làm cho hắn vui vẻ: "Thiếu quân, ta muốn mời ngài một ly."

Nữ tử này trông vô cùng đẹp, y phục của nàng ta có phần táo bạo, thậm chí lời nói còn khiêu khích hơn. Hắn khẽ liếc nhìn Ngọc Yên, chỉ thấy nàng chuyên chú vào lọ rượu trong tay, vì vậy hắn ta liền vòng tay qua eo của nữ nhân đó, tiếp nhận ly rượu trên tay nàng ta sau đó uống cạn.

"Rượu ngon."

Cứ như vậy, nàng ta ngồi bên cạnh hắn, nàng ta còn lấy một quả nho đút vào miệng Ninh Vu, vì vậy, những nữ tử khác sau khi nhìn thấy cũng nhân cơ hội này tiến lên lấy lòng hắn, họ đều biết Ninh Vu vốn không thích Ngọc Yên, vì vậy họ chẳng thèm để ý đến nàng.

Nhưng bọn họ lại không biết, nếu như hắn chán ghét nàng thì sẽ không đụng chạm tới nàng, thậm chí hành hạ nàng tới sáng hôm sau, đương nhiên ngay cả Ninh Vu chính mình cũng không biết.

Gần nửa đêm, hắn trở về trên người nồng nặc mùi rượu, lần này Ngọc Yên không đọc sách mà viết chữ dưới ánh đèn.

Thấy hắn trở về, nàng ngừng viết, đi đến hầu hạ hắn, giúp hắn cởi y phục, lại đưa canh giải rượu mà nàng đã chuẩn bị trước đó cho hắn.

Hắn cũng phối hợp, ngoan ngoãn uống chén canh giải rượu, sau đó đuổi toàn bộ cung nhân ra ngoài.

Nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ lại làm chuyện đó, nhưng nàng không ngờ rằng hắn lại đi đến phòng tắm, tắm khá lâu, sau đó thay trang phục rồi mới bước ra.

Sau khi hắn ngồi lên giường, nàng cũng theo đó muốn nằm xuống, nhưng hắn đã ngăn nàng lại: "Quỳ xuống."

Nàng cũng không hỏi bản thân đã làm điều gì lại chọc giận hắn, nàng chỉ lẳng lặng quỳ xuống trước mặt hắn.

Hắn nhìn nàng, sau đó áp vào tai nàng nói ngắn gọn vài lời.

Ngọc Yên nghe xong những lời này không tự chủ được run lên, nhưng cuối nàng nhắm mắt lại, mặc cho hắn dùng tay véo mở miệng nàng.



Lần này thời gian không dài lắm, nhưng Ninh Vu lại cảm thấy khoái cảm hơn so trước kia nhiều.

Khi hắn nằm ngửa trên giường, nàng nhẹ nhàng ra ngoài đem tất cả nôn ra ngoài, và khi nàng quay lại, khuôn mặt nàng tái nhợt, nước mắt lưng tròng.

Nàng nằm bên cạnh hắn, quay lưng về phía hắn, không nói lời nào chỉ cắn chặt môi.

Hắn biết trong lòng nàng không thoải mái nên lạnh lùng nói: "Nàng cũng không cần thái độ như thế, chuyện vừa rồi vốn dĩ là chuyện thường tình của phu thê, chỉ là để tăng thêm hứng thú."

Nhưng đối với nàng mà nói, bản tính nàng bảo thủ, những lần trước đây của hắn đã là cực hạn đối với nàng, bây giờ bị đối xử như vậy, tự nhiên trong lòng sẽ cảm thấy buồn bực.

Nàng vẫn không nói chuyện.

"Những chuyện này nàng cần phải tập quen dần."

Nàng vẫn không trả lời, hắn cũng không biết tại sao lại cảm thấy tức giận, bèn đứng dậy uống một chén trà lạnh, sau đó quay lưng về phía nàng, nhưng đến tận rạng sáng vẫn chưa ngủ được.

Hôm nay là sanh thần của hắn, yến tiệc còn lớn hơn hôm qua, ngoài rượu ngon đồ ăn ngon còn có những mỹ tử tuyệt sắc khắp nơi trên tam giới đến.

Một số màn nhảy múa, tạp kỷ đều lần lượt được biểu diễn. Và hiện tại vở kịch đang được biểu diễn có tên Nam Tương Ký, có nội dung chỉ những đôi yêu thương sâu đậm nhưng không được như ý.

Sau khi vở kịch bắt đầu, có người khó hiểu tại sao lại có tiết mục như vậy, nhưng vẫn có người giỏi quan sát lời nói và biểu cảm, đã biết vở kịch này nhất định là do Ninh Vu lấy Ngọc Yên làm cảm hứng.

"Vở kịch này là ai yêu cầu thế? Không phù hợp chút nào với thiếu quân của chúng ta." Có người không hiểu hỏi.

Ninh Vu ho khan một tiếng: "Câm miệng xem kịch đi."

Nhìn màn biểu diễn trên sân khấu, Ngọc Yên không khỏi có chút kinh ngạc, không biết là ai đã yêu cầu vở kịch này, vừa vặn hợp với lòng nàng, đau đớn ngày hôm qua cũng đã nguôi ngoai phần nào.



Ninh Vu thấy nàng không còn phiền muộn, thì sắc mặt hắn cũng tốt hơn, rượu đang uống cũng ngon hơn.

Tuy nhiên, sau đó có một người nam nhân cao lớn bước vào: "Bùi Vân, con trai lớn của Bùi thị núi Ngọc Hành, xin đến cung chúc sanh thần của thiếu quân."

Khuôn mặt vốn thoải mái của Ninh Vu dần trở nên lạnh lùng: "Tại sao lại để cho một tên hạ nhân đến, Ngọc Quyết đâu?"

Bùi Vân sau khi nghe thấy hai từ hạ nhân, thì sắc mặt nhất thời cứng đờ, "Công tử bận việc sợ rằng sẽ đến muộn, cho nên người bảo thuộc hạ đây tới trước để báo cáo."

Ninh Vu hừ lạnh một tiếng: "Hắn xem ra cũng rất bận nhỉ, không có việc gì, ngươi lui xuống đi."

"Vâng." Khi Bùi Vân đứng dậy, nhìn thấy Ngọc Yên, trong mắt không khỏi lộ ra ý cười: "Tiểu thư."

Sau bốn năm, nàng cuối cùng cũng gặp được người nhà của mình, tâm tình có chút kích động, sau đó nàng nở nụ cười, gọi theo bản năng: "Vân huynh".

Khi hắn nghe thấy tiếng gọi của nàng, ly rượu trong tay hắn bị bóp nát, từ lúc nàng gả cho hắn, đã bốn năm rồi, nàng chưa bao giờ nói chuyện thân mật với hắn như thế, nàng cũng chưa từng cười với hắn.

Nhưng Ngọc Yên bây giờ lại trở nên lo lắng, hắn bốn năm nay không cho người đến núi Ngọc Hành hỏi thăm và hắn cũng không có thân thiết gì đại ca của nàng, nhưng lần này hắn lại mời huynh ấy đến, chỉ sợ đây không phải chuyện tốt.

Nghĩ tới đây, nàng sợ hãi nhìn hắn, nàng không sợ chịu nhục chịu khổ, chỉ sợ người nhà bị liên lụy.

Mà Ninh Vu cũng đang nhìn nàng, tuy rằng hai người chỉ cách nhau một lối đi, nhưng trong lòng lại như ngàn vạn núi sông ngăn cách.

Đến chiều, Ngọc Quyết vẫn chưa đến, vở kịch đã kết thúc, Bùi Vân muốn đi đến ngồi bên cạnh Ngọc Yên để trò chuyện. Nhưng nàng đã dùng ánh mắt để ra hiệu cho huynh ấy đừng đến, nàng biết, lần này hắn không phải thật lòng muốn mời người nhà của nàng đến, cho nên nàng sợ Bùi Vân cũng sẽ bị liên lụy.

Bùi Vân thì chỉ nghĩ rằng, khó khăn lắm mới gặp được Ngọc Yên, chỉ trò chuyện vài câu, sẽ không có việc gì.

Ngọc Yên theo bản năng nhìn Ninh Vu, nàng thấy ánh mắt hắn ta lóe lên tia lạnh lùng, một tay nắm chặt chuôi đao đoạn hồn.

Nàng đã nghe nói về danh tiếng của hắn ở bên ngoài, biết rằng hắn rất độc ác, nghĩ đến việc hắn đã làm nhục nàng bằng mọi cách, vì vậy nàng nghĩ rằng hắn sẽ giết Bùi Vân, vì vậy nàng đứng dậy đi đến trước mặt Bùi Vân.