Vọng Tưởng Với Anh

Chương 20: Là hẹn hò ư?




Ngu Miểu không nghe rõ, nên ngước mắt hỏi: “Vừa nãy anh nói cái gì?”

Vấn Cảnh Hoà cười hỏi: “Anh nói về kế hoạch tổ tiết mục muốn đi ra ngoài chơi, em muốn đi chơi trò chơi kích thích đúng không?”

Ngu Miểu gật gật đầu: “Đúng vậy! Em cảm thấy lá gan bây giờ của mình nhất định sẽ lớn hơn trước, muốn đi chơi!”

“Vậy anh về sẽ sửa sang lại một phần danh sách đi chơi để cho em chọn nhé.” Vấn Cảnh Hoà cong môi cười nói.

Ngu Miểu sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được mà hỏi: “Anh thì sao? Anh không có chỗ nào muốn đi chơi sao? Phải biết rằng cơ hội đi chơi này không nhiều lắm đâu.”

Nếu là người thường tất nhiên là lúc nào muốn đi thì đi, nhưng bọn họ là idol, ra ngoài luôn luôn bị nhận ra chứ đừng nói đến cái loại khu vui chơi nhiều người như vậy.

Vấn Cảnh Hoà rũ mắt, cười nhìn thoáng qua Ngu Miểu: “Có chứ, những thứ em muốn chơi cũng là những thứ anh muốn.”

Con ngươi của Ngu Miểu sáng ngời, vui vẻ nói: “Hoá ra sở thích của chúng ta giống nhau à!”

Bởi vì sở thích giống nhau nên khi Ngu Miểu quay về phòng nghỉ, tâm tình cũng vô cùng tốt.

Cho nên Tư Điềm vừa nhìn thấy cô đã trêu chọc: “Làm sao thế? Gặp Vấn Cảnh Hoà rồi à.”

Bị đoán trúng trong nháy mắt, nụ cười của Ngu Miểu thu lại trong nháy mắt, may mắn lúc này Giang Đình không ở phòng nghỉ, sau đó liền nói: “Vừa rồi mình đi mua đồ uống gặp được Thiệu Tử Mặc, anh ta còn nói rất nhiều lời kỳ quái.”

“Thiệu Tử Mặc?” Chân mày của Lộ Kim Dao hơi hơi nhíu lại.

Khúc Hân tò mò thò đầu qua: “Anh ta nói cái gì kỳ quái?”

“Nói cái gì mà tài nguyên “Idol Song” này vốn dĩ là của anh ta nhưng bị Vấn Cảnh Hoà đoạt đi, còn nói Vấn Cảnh Hoà thích đoạt tài nguyên của người khác.” Ngu Miểu nói.

Lộ Kim Dao cười nhạo: “Em đừng tin lời của người này, nhưng anh ta nói lời này cũng không kỳ quái, nhân phẩm của bản thân anh ta không ổn.”

Ngu Miểu gật gật đầu: “Em mới không tin đâu.”

Tư Điềm lại có chút tò mò hỏi: “Chị Kim Dao quen biết Thiệu Tử Mặc sao? Làm sao lại biết nhân phẩm anh ta không tốt?”

“Trước khi chị đến Cẩm Ninh đã từng luyện tập chung với Thiệu Tử Mặc ở một công ty, công ty kia rất nhỏ, bên phía luyện tập sinh nữ rất hài hoà nhưng phía nam luyện tập sinh bị Thiệu Tử Mặc làm cho chướng khí mù mịt, kéo bè kéo cánh thì thôi không nói nhưng còn thường xuyên ỷ vào mình là người đi trước nên ức hiếp người mới.” Lộ Kim Dao nói.

Khúc Hân ghét bỏ mở miệng: “Gì chứ, loại người này thật rác rưởi.”

Ngu Miểu cũng nhăn mày lại: “Thích ức hiếp người à, vậy anh ta thật sự có khả năng ức hiếp Vấn Cảnh Hoà, vẫn luôn nói xấu Vấn Cảnh Hoà.”

“Vấn Cảnh Hoà đạt hạng nhất, anh ta khẳng định ghen ghét đến điên rồi.” Tư Điềm chậc một tiếng: “Có chút ích kỷ của đàn ông nhỉ, nói là châm chọc thì còn thiếu.”

Lộ Kim Dao nhìn về phía Ngu Miểu rồi nói: “Người này cho dù nói cái gì em cũng đừng tin, nhưng thấy anh ta đối xử với Vấn Cảnh Hoà như vậy, phỏng chừng bên trong nhóm đã sớm chia bè kết phái, rất có thể là anh ta kích động.”

“Em thấy Vấn Cảnh Hoà hình như có quan hệ không tồi với Kỷ Hồi.” Trước đó Ngu Miểu từng xem hiện trường công diễn của bọn họ, đối với điều này cô rất xác định.

Tư Điềm cũng mở miệng nói: “Mình thấy cho dù bọn họ đứng cùng một chỗ cũng rất xa cách, có lẽ quan hệ bên trong thật sự không tốt.”

Lộ Kim Dao nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ngu Miểu một cái, thấy sự lo lắng của cô đều viết trên mặt cũng không khỏi cười nói: “Lo lắng cho Vấn Cảnh Hoà ư?”

Động tác của ba đôi mắt nhất trí mà nhìn cô chằm chằm, trong lòng Ngu Miểu lộp bộp nhảy dựng nên trốn tránh theo bản năng: “Lo lắng gì đâu, em không lo lắng.”

“Chà…”

m thanh chế nhạo đồng thời vang lên.

Ngu Miểu: “…”

***

Tốc độ của Vấn Cảnh Hoà rất nhanh, khi hai người lại gặp nhau tập luyện anh đã đưa ra những chỗ vui chơi của Định Hải.

Hai người luyện tập cùng các dancer, sau khi kết thúc chỉ giữ lại Ngu Miểu.

Tổ tiết mục phái người quay phim đến ghi hình, vốn dĩ cũng chuẩn bị rời đi nhưng thấy Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hoà không đi nên cũng đi theo.

“Hai người đang thương lượng cái gì vậy?” Nhân viên công tác tò mò hỏi.

Ngu Miểu vừa lúc mở camera ra xem, cũng thuận miệng trả lời một câu: “Em đang xem có chỗ nào để đi chơi vui vẻ.”

Nhân viên công tác vừa nghe, tư liệu sống tốt như vậy làm sao có thể không ghi hình, lôi kéo người quay phim đi đến.

“Đây là ai làm?”

Vấn Cảnh Hoà cười trả lời: “Là tôi làm, nếu muốn đi chơi thì phải chuẩn bị tốt trước mới được.”

Ngu Miểu thật ra rất muốn đi nhảy bungee, nhưng nhìn độ cao kia cô vẫn rất sợ hãi vì vậy nhìn về phía con đường kính khác: “Em cảm thấy cái này có thể được, có thể vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh.”

Vấn Cảnh Hòa cười hỏi cô: “Em không sợ sao?”

Ngu Miểu chần chừ một chút, sau đó nói: “Chúng ta đi ngồi tàu lượn siêu tốc trước, thích ứng độ cao một chút thì đến lúc đó nhất định không có vấn đề gì.”

Hai người không coi ai ra gì mà thảo luận kế hoạch đi ra ngoài, hoàn toàn coi những người trước mắt là không khí.

Nhân viên công tác muốn xen vào hỏi mấy vấn đề, kết quả phát hiện chính mình căn bản không xen vào được, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

“Anh tìm những thứ này trong bao lâu?” Ngu Miểu lật từng tấm từng tấm mới phát hiện Vấn Cảnh Hoà sưu tập tỉ mỉ kỹ càng, thoạt nhìn cũng không giống như tùy ý tìm ảnh chụp trên mạng.”

Vấn Cảnh Hoà mỉm cười trả lời: “Cũng không lâu lắm, chỉ mất một buổi tối.”

Ngu Miểu biết anh gần đây rất bận, cũng có chút ngượng ngùng: “Em nên cùng anh làm mới phải.”

“Không sao đâu, sau khi em chọn xong thì đưa cho tổ tiết mục, bọn họ sẽ sắp xếp.” Vấn Cảnh Hoà cười nói.

Vốn dĩ Ngu Miểu cũng không cảm thấy có điều gì cho đến khi quay về thì nói với mấy người Lộ Kim Dao.

Tư Điềm lập tức mở miệng trêu ghẹo: “Hai người nhanh như vậy đã hẹn hò ư?”

Ngu Miểu:?

Sự việc làm sao lại phát triển đến một bước này nhỉ?

***

Tập thứ hai của “Idol Song” phát sóng đúng giờ, tập này là tập quyết định cộng sự, tự nhiên có không ít người tò mò.

Khi MC Điền Văn Hạo nói có một đôi chọn lẫn nhau ba lần, bình luận dường như đều sắp nổ tung, tất cả đều đang đoán là hai người nào.

[Đoán là Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hoà]

[Hai người bọn họ mắt qua mày lại, không phải bọn họ thì tôi đứng chổng ngược gội đầu!]

[Tôi cảm thấy đáp án sẽ không đơn giản như vậy]

Kết quả Điền Văn Hạo công bố thì không chỉ có những người ở hiện trường khiếp sợ mà ngay cả bình luận suýt chút nữa cũng điên rồi.

[A a a a a CP tôi cắn bốn chọn năm kết thành rồi!!!]

[Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hoà thật sự phải có gì đó đi…]

[Gia nhập đôi Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hoà này, thật là hạnh phúc vững vàng]

[Ba lần chọn lẫn nhau??? Chúng tôi không có]

[Điều này làm cho người khác rất khó mà không cắn CP này]

[Bởi vì quen nhau trước đó nên chọn lẫn nhau, lời này mọi người có tin không?]

[Tôi không tin]

[Tôi cũng không tin]

[Ha ha ha lý do người ra thật vất vả mới tìm được mà, mọi người đừng như vậy]

Tập này kết thúc, Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hoà nắm tay nhau lên hot search, đặc biệt là chỗ chọn lẫn nhau ba lần.

… Nếu ai dám nói tiết mục này không phải chương trình yêu đương, tôi là người đầu tiên không ủng hộ

… Đây là chuyện yêu đương của một đôi sao…

… Chọn lẫn nhau như vậy có phải quá trắng trợn táo bạo hay không?

… Ai đang rơi lệ? Hoá ra là tôi…

… Tôi liều mạng nói với chính mình đây chỉ là một chương trình, hai người này trước đó có quen nhau…

… Idol bây giờ cũng không biết khiêm tốn gì nhỉ, nói câu mất đi cốt cách thần tượng cũng không quá đáng đi?

… Ghi hình chương trình cũng bị gọi là mất đi cốt cách thần tượng? Kiến nghị lầu trên nhốt idol của cô ở trong nhà, nếu không thì đừng debut

… Chỉ có một mình tôi thích phân đoạn này sao? Thật là kích thích

… Tôi chính là thích xem bầu không khí ái muội của tuấn nam mỹ nữ, bị ngọt đến rồi

… Cảm giác CP full, đây không phải là buộc tôi phải cắn hay sao!

Ngu Miểu đăng nhập vào Weibo đã phát hiện fans của mình lại điên cuồng tăng một đợt, thậm chí có rất nhiều người bình luận hỏi cô có phải đang yêu đương với Vấn Cảnh Hoà không, làm cô vô cùng luống cuống tay chân.

Nhưng còn có rất nhiều chị dâu tự xưng đến đây giúp cô theo đuổi Vấn Cảnh Hoà, bảo cô hỗ trợ theo đuổi Thẩm Yến, làm Ngu Miểu dở khóc dở cười.

***

Lần ghi hình này là ở bên ngoài, lại muốn chơi rất nhiều trò chơi kích thích, Ngu Miểu lựa chọn quần jean để dễ chơi đùa, như vậy có thể tôn lên chân cô vừa dài vừa thẳng.

Lộ Kim Dao thấy cô tỉ mỉ trang điểm xong mới đi ra ngoài cười nói: “Chơi vui vẻ chút nhé.”

Chỗ ghi hình trực tiếp ở cổng công viên trò chơi, thời gian làm việc ngày hôm nay du khách ít đi rất nhiều.

Lúc Ngu Miểu đến Vấn Cảnh Hoà đã đến trước cô, làm cô kinh ngạc chính là quần áo hai người mặc giống như mặc đồ đôi.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo hoa trắng lộ vai ngắn tay, mà Vấn Cảnh Hoà lại mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay trắng sọc đen, đến màu quần jean của hai người cũng đều là màu lam nhạt.

Đạo diễn trực tiếp lên tiếng trêu chọc: “Hai người hôm nay đã thương lượng rồi sao? Từ đầu đến chân đều là đồ tình nhân?”

Thật sự thì màu tóc của hai người cũng rất giống.

Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hoà liếc mắt nhìn nhau một cái, sau khi thấy ý cười trong đáy mắt anh thì lòng cô không khỏi run lên.

May mắn sau khi đeo mic thì bắt đầu bàn việc ghi hình.

Trước kia Ngu Miểu không dám ngồi tàu lượn siêu tốc, bây giờ cảm thấy lá gan lớn nên muốn khiêu chiến một chút.

Lúc xếp hàng Vấn Cảnh Hoà thấy thần sắc của cô căng chặt thì lo lắng hỏi: “Em sợ à?”

Ngu Miểu lập tức lắc lắc đầu: “Không sợ.”

Buồn cười, chính cô nói muốn khiêu chiến thì sao có thể đổi ý, cô không cần mặt mũi à!

Đáy mắt Vấn Cảnh Hoà chứa một ý cười nói với cô: “Nếu lát nữa cảm thấy chỗ nào làm em không thoải mái thì em có thể cầm lấy tay anh. Thật ra đây cũng là lần đầu tiên anh chơi trò này, nếu sau khi anh lên đó mà sợ hãi thì em có thể giúp anh hay không.”

Thần sắc Ngu Miểu nghiêm túc gật gật đầu: “Được!”

Bên trong hai người bọn họ luôn phải có một người không sợ, nếu Vấn Cảnh Hoà sợ, vậy cô nhất định phải biểu hiện bình tĩnh một chút.

Sau khi thắt dây an toàn còn được nhân viên công tác kiểm tra một lần rồi mới chậm rãi xuất phát.

Tim Ngu Miểu đột nhiên đập rất nhanh, đến lúc đạt đến đỉnh điểm cô muốn hét chói tai thì nhịn xuống, nhưng lại nắm chặt tay Vấn Cảnh Hoà bên trong sự hoảng loạn.

Dường như là nhận được sự an ủi, Ngu Miểu gắt gao nắm lấy không buông, cho đến khi trở về khu nghỉ ngơi, tâm thần của cô mới quay trở về.

“Có phải ngồi hết rồi cũng cảm thấy chẳng có gì hay không?” Vấn Cảnh Hoà cười hỏi.

Ngu Miểu bắt đầu trở nên mạnh miệng: “Đúng vậy, thật sự em không sợ chút nào.”

Lòng tự tin của cô tại một khắc này được đốt sáng.

Khi cô ý thức được mình còn đang nắm lấy tay Vấn Cảnh Hoà, thậm chí là dưới tình huống được nhân viên công tác vây quanh, mặt cô biến đỏ trong nháy mắt sau đó nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Những trò chơi sau đó đối với Ngu Miểu mà nói thì giống như hưởng thụ, không sợ hãi như vậy.

Vì vậy hai người di chuyển đến con đường kính, đây chính là một khu vui chơi đặc sắc của Định Hải, con đường kính và đài ngắm cảnh kính ở liền nhau, có thể cho người ta lẳng lặng hưởng thụ sự mỹ diệu của núi rừng biển mây này.

Giới thiệu là giới thiệu như vậy, nhưng chờ đến khi Ngu Miểu đứng trước con đường kính, cô cảm thấy những giới thiệu đó chính là lời nói dối lừa những người mắc mưu đến đây.

Ai đứng ở đây lẳng lặng hưởng thụ? Mỹ diệu? Sợ đến mức nhũn cả chân thì mỹ diệu cái gì?

Ngu Miểu đến một bước cũng không bước đi được, phía dưới kính là đáy cốc vách núi sâu không thấy đáy, rõ ràng là giữa núi xanh non tươi mát, nhưng cô không thể hưởng thụ được cảnh đẹp này nửa phần.

“Tàu lượn siêu tốc so với cái này không đáng kể chút nào, em có thể từ bỏ không?” Cô không nhịn được mà nhìn xin Vấn Cảnh Hoà giúp đỡ.

Vấn Cảnh Hoà còn chưa mở miệng, nhân viên công tác của tổ tiết mục lại mở miệng nói trước: “Nếu có thể thuận lợi đi một vòng thì phần thưởng của hai người là quyền đổi trình tự lên sân khấu.”

“…” Bây giờ Ngu Miểu rất hối hận, nhưng lại vì phần thưởng này mà động lòng.

Vấn Cảnh Hoà thấy sắc mặt của Ngu Miểu có chút trắng bệch, liền nói: “Chúng ta từ bỏ cái này…”

Còn chưa nói xong, Ngu Miểu mím môi nói: “Hay là chúng ta thử xem sao? Phần thưởng rất tốt, em cố gắng cố gắng, nói không chừng sẽ có thể đi đấy.”

Ngay lúc Ngu Miểu hít sâu một hơi chuẩn bị đánh bạo đi về phía trước thì trước mắt cô đột nhiên đen lại.

Mùi hương gỗ dịu dàng bao vây lấy cô, mà âm thanh sạch sẽ thanh trầm kia chậm rãi vang lên: “Tin tưởng anh, đi theo anh nhé.”