Vọng Tưởng Với Anh

Chương 48: Đi xem phim




Ngắm mặt trời mọc xong, hai người đã nhận được nhiệm vụ mới.

[Chế tác ca khúc chủ đề]

Ngu Miểu không nghĩ đến nhiệm vụ này lại đến nhanh như vậy, tuy kinh ngạc nhưng cũng không ngoài ý muốn.

“Truyền thống của “Nhật ký yêu đương” luôn là tự mình chế tác ca khúc chủ đề, đặc biệt là trong khách mời có ca sĩ, nếu không có mới tìm người chế tác.” Nhân viên công tác giải thích một câu.

Ngu Miểu biết, lúc trước khi Diệp Họa Khê và Hạ Thanh cũng tham gia tiết mục, bởi vì đều là diễn viên cho nên tìm Lục Hoài Chu đến viết bài hát.

“Cho bao nhiêu tích phân?” Vấn Cảnh Hòa trực tiếp hỏi.

“100 điểm.” Nhân viên công tác vô cùng hào phóng mà mở miệng.

Ngu Miểu kinh ngạc nhìn về phía đạo diễn, cô cảm thấy có lẽ bọn họ điên rồi.

“Thật vậy sao? Sẽ không còn có hố gì chờ chúng tôi đi?” Cô có chút không thể tin được.

Đạo diễn cười tủm tỉm mà bổ sung: “Cũng chính là hy vọng hai người có thể biên đạo bài nhảy, đến lúc đó quay video ngắn làm tuyên truyền mà thôi.”

Theo Ngu Miểu biết, bài hát chủ đề trước đó đều không có vũ đạo, không trách được sẽ cho bọn họ nhiều tích phân như vậy.

Hai người liếc nhau đều cảm thấy đây không phải cuộc mua bán lỗ vốn, dù sao biên vũ đối với bọn họ mà nói cũng tương đối đơn giản.

“Được, chúng tôi đồng ý.” Ngu Miểu trả lời.

Vấn Cảnh Hòa thật ra trước đó đã nghĩ kỹ cấu trúc của ca khúc chủ đề, dù sao cũng là hát cùng Ngu Miểu, cho nên sớm đã làm chuẩn bị.

“Có hạn chế thời gian không?” Anh lên tiếng hỏi.

Đạo diễn nhân tính hóa nói: “Sau khi kết thúc quay hình đến trước khi phát sóng tiết mục, trong khoảng thời gian này hai người có thể vừa sáng tác vừa tận tình làm những việc mình muốn làm.”

Nói như vậy, làm Ngu Miểu cũng không nhịn được mà kinh ngạc.

Thậm chí cô còn có chút không thể tin được: “Thật vậy sao? Sau đó không có nhiệm vụ gì sao?”

“Nhiệm vụ nhất định là có nhưng vẫn là lấy hưởng thụ là chủ.” Đạo diễn cười tủm tỉm nói.

Ngu Miểu không biết tổ tiết mục vì sao đột nhiên đổi tính, nhưng cũng là chuyện tốt với cô và Vấn Cảnh Hòa, tự nhiên sẽ không từ chối.

Cô xoay người nói với Vấn Cảnh Hòa: “Buổi tối chúng ta đi xem phim đi!”

Dù sao bây giờ có tích phân cũng có rất nhiều cơ hội làm việc mình muốn làm.

Vấn Cảnh Hòa cười gật gật đầu: “Được.”



***

Sau cơm trưa, hai người bắt đầu cùng nhau sáng tác ca khúc, so với tình ca thư giãn, hai người nhất trí càng muốn phong cách nhẹ nhàng ngọt ngào một chút, thích hợp việc hát chung cũng hợp để biên vũ.

Vấn Cảnh Hòa chỉ ngân nga giai điệu, ánh mắt Ngu Miểu đã sáng lên: “Đoạn vừa rồi hình như rất thích hợp, là anh vừa mới nghĩ ra được sao?”

“Anh đi lấy đàn ghi-ta.” Vấn Cảnh Hòa gật gật đầu, cũng may mắn lần này đến đây đã chuẩn bị đầy đủ.

Hai người ăn ý phối hợp, ngay cả tổ tiết mục cũng kinh ngạc với tốc độ của hai người.

Ngu Miểu cũng có ý tưởng đại khái với lời ca, vì vậy nên nói: “Em muốn đặt tên cho bài hát này là “Dư Ôn”, anh cảm thấy thế nào?”

Bọn họ vốn là vợ chồng Dư Ôn, ca khúc chủ đề đặt tên này quá thích hợp.

Vấn Cảnh Hòa cong môi cười khẽ: “Miểu Miểu định đoạt.”

Khi phỏng vấn, tổ tiết mục hỏi riêng Ngu Miểu, linh cảm viết lời là cái gì.

Ánh mắt Ngu Miểu sáng ngời, âm thanh mỉm cười trả lời: “Đương nhiên là chuyện giữa chúng ta, cho nên có rất nhiều thứ muốn viết.”

“Cảm giác chuyện gì cậu ấy cũng rất dựa vào cô, giữa hai người có bí quyết ở chung gì không?” Nhân viên công tác cười hỏi.

Ngu Miểu bị ánh mắt chế nhạo của mấy nhân viên công tác làm cho đỏ mặt, sau đó ngượng ngùng nói: “Cái này nên hỏi anh ấy đi, tôi không có bí quyết gì đâu.”

Khi Vấn Cảnh Hòa nghe thấy vấn đề này lại cong cong môi: “Cô ấy nói gì cũng đúng, tôi nghe cô ấy cũng nên vậy. Nếu nói có bí quyết gì, bởi vì cô ấy là Ngu Miểu, có tính không?”

Tổ tiết mục ăn cơm chó: “...”

“Sáng tác ca khúc chủ đề có khó khăn không?” Nhân viên công tác nhanh chóng đổi một vấn đề.

Vấn Cảnh Hòa cười khẽ lắc đầu: “Không có, bởi vì là viết tình ca, ngược lại tôi càng thuận tay hơn chút, có lẽ là bởi vì tôi có chỗ phát ra linh cảm rất lợi hại.”

“Chỗ phát ra linh cảm?” Nhân viên công tác đã phát hiện không thích hợp: “Chẳng lẽ là...”

Vấn Cảnh Hòa nhẹ nhàng gật đầu: “Rất nhiều linh cảm đều đến từ Miểu Miểu, nói cô ấy là Muse của tôi cũng không quá phận.”

Nhân viên công tác yên lặng nuốt cơm chó vào, lại thay đổi đề tài một chút: “Chúng tôi sẽ rất chờ mong bài hát chủ đề lần này.”

***

Bữa tối kết thúc, hai người cùng nhau xuất phát đi xem phim.

Người buổi tối ít hơn một chút, càng đừng nói tổ tiết mục bao một cái rạp chiếu phim riêng. Một phương diện là tiện cho việc ghi hình, còn phương diện khác cũng là vì làm hai người có thể nghiệm tốt hơn.

Trước kia Ngu Miểu không phải chưa từng đến rạp chiếu phim với bạn bè, nhưng đây là lần đầu đi cùng Vấn Cảnh Hòa, cô cũng kích động mà hưng phấn hơn ngày thường rất nhiều.



“Em muốn xem “Sứ mệnh” của Diệp Họa Khê và Hạ Thanh!” Ngu Miểu không nhịn được vui vẻ nói.

Tuy bộ phim này không phải bộ phim mới của năm nay, cũng có một đoạn thời gian rồi, nhưng bộ phim này là bộ phim đính ước của Diệp Họa Khê và Hạ Thanh, cốt truyện hình ảnh kỹ thuật diễn cùng với danh tiếng đều cực tốt, cho nên vẫn luôn được rất nhiều người tôn vinh là kinh điển.

Trước đó Ngu Miểu có xem qua nhưng đã rất lâu nên cô muốn ôn lại một lần với Vấn Cảnh Hòa.

Vấn Cảnh Hòa tự nhiên không dị nghị, cười gật đầu: “Xem bộ phim này đi, anh cũng chỉ xem một lần lúc mới chiếu, rất nhiều tình tiết đều đã quên, nhưng mà thật sự rất đẹp.”

Đại sảnh phim to như vậy chỉ có hai người Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hòa, rất là trống vắng.

“Đặt bao hết rạp để xem phim hóa ra là loại cảm giác này sao?” Ngu Miểu hút một ngụm coca, lại nhìn xung quanh.

Vấn Cảnh Hòa cười khẽ, ngay sau đó nắm chặt tay Ngu Miểu: “Khá tốt, không có ai quấy rầy chúng ta.”

Phim “Sứ mệnh” không chỉ có rất nhiều động tác diễn, khắc họa trên tuyến cảm tình cũng vô cùng tinh tế, cho nên khó tránh khỏi có rất nhiều suất diễn thân mật.

Ngu Miểu nhìn màn hình lớn, lúc này mới tìm được ký ức phim đã lâu về.

Hình ảnh trên màn hình lớn ái muội kiều diễm, trực tiếp lan tràn loại không khí này ra xung quanh Vấn Cảnh Hòa và Ngu Miểu, đặc biệt là lúc này hai người còn nắm tay.

Lòng bàn tay nóng lên, truyền cỗ nhiệt ý này vào trong lòng.

Lúc này Ngu Miểu đã không dám nhìn màn hình lớn, cô nhanh chóng uống một ngụm coca lạnh lẽo đè sự khô nóng trong đáy lòng xuống, lại không nghĩ bên cạnh truyền tới một ý cười khẽ.

Cô không nhịn được nhìn theo âm thanh, kết quả nhìn thấy Vấn Cảnh Hòa mỉm cười nhìn ánh mắt của cô.

“Miểu Miểu sẽ không thẹn thùng chứ?” Anh mỉm cười hỏi.

Ngu Miểu cứng đờ lắc đầu: “Đương nhiên không có!”

Chân mày của Vấn Cảnh Hòa nhếch lên, cười như không cười mà nói: “Chừng mực của cảnh diễn hôn này tính cái gì, Miểu Miểu nói có phải hay không?”

Ngu Miểu: “...”

Mắt thấy nhân viên công tác tổ tiết mục đều duỗi dài cổ, hơn nữa vẻ mặt đều là bộ dáng chờ mong, Ngu Miểu suýt chút nữa thì hít thở không thông.

Cô không nhịn được mà nhét mấy miếng bắp rang vào trong miệng của Vấn Cảnh Hòa, đỏ lỗ tai nói: “Anh đừng chỉ lo xem phim, ăn bắp rang nhiều một chút.”

Vừa vặn lúc này Hạ Thanh cũng cởi áo trên ra, lộ ra cơ bụng, hiện trường đã có nữ nhân viên công tác không nhịn được mà kinh hô.

Ngu Miểu cũng bị hấp dẫn, sau đó nhìn màn hình lớn chằm chằm.

Nhưng chưa được một giây, trước mắt cô đã tối sầm, đã nghe thấy Vấn Cảnh Hòa ghen nói bên tai cô: “Đoạn này không cần xem, trở về nhìn của anh.”

Ngu Miểu: “...”