Vọng

Chương 76: Kịch đã hạ màn.




Diệp Chí Viễn chần chừ đứng thập thò ở bên ngoài cửa thư phòng gần cả tiếng, mãi không dám bước vào vì sợ bị rầy la. Gã năm lần bảy lượt rà soát lại hành vi của bản thân trong nửa tháng trở lại đây. Rõ ràng ngoại trừ việc kinh doanh thua lỗ ra thì gã chẳng làm gì sai trái.

"Mày nhắm mày trốn khỏi tao không?" Diệp Thế Thành đập bàn quát tháo. Trước lúc Diệp Chí Viễn đi vô, liền tranh thủ nuốt xuống hai viên thuốc phòng hờ tăng huyết áp.

"Ba..." Sắc mặt gã tái mét, rề rà giữ khoảng cách xa xa.

"Ngu ngục!" Ông tức đến khó thở, chộp ngay cái gạt tàn thuốc bên cạnh chọi vào đầu đứa con trai cưng.

"Ah..." Diệp Chí Viễn rên lên một tiếng. Vầng trán tinh mịn đã rướm máu đỏ tươi.

"Sao tao lại sinh ra thứ bất tài dốt nát, phá của như mày cơ chứ! Tức chết tao! Tức chết tao rồi!" Diệp Thế Thành ôm ngực chống bàn, khối thân thể vừa qua cơn bạo bệnh nay lung lay sắp đổ.

"Ba..ba bớt giận trước đã." Gã vội vàng chạy đến, muốn đỡ người ngồi xuống ghế sofa nhưng chỉ vừa vươn tay đã bị ông hất hủi.

"Mày xem...mày đã làm ra chuyện tốt đẹp gì?" Ông nghiến răng nghiến lợi quăng ra sấp tài liệu.

Diệp Chí Viễn vừa nhìn hai mắt đã kinh hãi trợn to.

"Bốp!" Một cú vả mạnh lập tức giáng xuống đầu, khiến thần trí gã càng thêm phần mơ hồ mờ mịt.

"Con mẹ mày! 20% cổ phần của Lion mày chuyển nhượng cho ai?"

"Con...con không biết." Gã lắp bắp đáp lại. Tựa hồ như lạc giữa cơn mê.



"Không biết?...Hơ...hơ hơ..." Diệp Thế Thành nghẹn đỏ cả mặt.

"Toang rồi...cái nhà này toang rồi.!" Ông yểu xìu ngã ngửa ra đằng sau, kiệt sức tựa lưng lên ghế xoay thở dốc.

Cơ ngơi nhà họ Diệp coi như nát bét, bao nhiêu vốn liếng, gốc rễ gầy dựng bấy lâu nay đều mục rửa rỗng ruột hết cả rồi. Những tưởng là trụ trời cứng cỏi, có ngờ đâu mối mọt đã ăn sâu.

"Ba..con thật sự không biết...không tại sao lại như vậy." Diệp Chí Viễn rối mù rối tịt, liên tục lắc đầu khóc lóc thảm thương.

"Đây rõ ràng là chữ ký của mày. Tại sao mày không biết? Sao mày ngu quá vậy con?"

"Chữ ký..." Gã bàng hoàng nhớ lại. Cách đây không lâu...Trương Yến đã bảo gã ký tên lên mấy bản hợp đồng giao dịch làm ăn, lúc đó vô ý gã chẳng thèm xem xét kỹ nội dung. Có lẽ nào...có lẽ nào...là cô đã bày mưu lừa dối.

"Mẹ nó! Con điếm!" Như nhận ra tất cả. Diệp Chí Viễn điên cuồng lao đi. Bỏ lại Diệp Thế Thành đang xụi lơ yếu ớt.

"Trương Yến! Em ra đây! Em ra đây cho tôi!" Gã hung hăng đập cửa, thế nhưng mất một hồi lâu vẫn chẳng có ai mở miệng đáp lời.

"Chết tiệt!"

"Aisssss..." Gã bắt đầu phát dại, hết đấm rồi đá. Khiến cho những hộ dân xung quanh phải trình báo bảo an.

"Này anh kia, phiền anh rời khỏi chung cư Camellia ngay lập tức."



Một bác bảo an đứng tuổi tiến đến nhắc nhở liền bị Diệp Chí Viễn tàn nhẫn xuống tay.

.

Gã quật ông ngã nhào ra đất, thần trí cuồng loạn mà phấn kích hành hung.

Khuôn mặt người dưới thân biến đổi ảo diệu, lúc thì trông giống như Diệp Khiêm, lúc lại nhìn chẳng khác gì

Trương Yến.

Diệp Chí Viễn càng đánh càng hăng, mãi đến khi mùi máu tanh nồng nặc xộc vào trong khoang mũi gã mới kịp trấn tỉnh định thần.

"Á...giết người....có kẻ giết người!" Tiếng hét thất thanh vang vọng khắp tòa nhà ở trên tầng 41.

Diệp Chí Viễn hoảng hốt dừng tay, loạng choạng đứng dậy lùi về sau mấy bước. Gã ôm đầu gục xuống, đại não nhất thời hỗn loạn chồng chéo đủ hình ảnh khác thường.

Chỉ ít phút ngắn ngủi, lực lượng cảnh sát liền tiếp cận hiện trường dẫn người lên đồn điều tra làm rõ. Bác bản an kia cũng được đưa đến bệnh viện, cấp cứu kịp thời. (2

Nhận thấy trạng thái tinh thần của đối tượng gây án có nhiều biểu hiện lạ, trung tá Phạm Hoàng Hiên liền đưa

Diệp Chí Viễn đi làm các xét nghiệm chuyên khoa.

Kết quả giám định cho thấy gã dương tính với chất gây nghiện thuộc nhóm Opioids.