Vọng

Chương 79: Tiễn người về nơi an nghỉ cuối cùng.




Đầu tháng ba, phiên tòa phúc thẩm vụ án Cố gia rốt cuộc cũng khép lại với bản án được giữ nguyên từ phiên sơ thẩm.

Vì phía cảnh sát vẫn không thu thập đủ bằng chứng để cáo buộc Cổ Đức Vinh là người đã ra tay sát hại A Phúc, thế nên phía hội đồng xét xử chỉ có thể tuyên phạt ông ta 35 năm 6 tháng tù giam về hành vi giết người và cố ý giết người nhưng bất thành. Riêng Cố Giai Tuệ thì lãnh án 5 năm vì che giấu tội pham.

Cho dù, Lý Quân Lập có già mồm cãi láo, kháng cáo bao nhiêu lần cũng phải chịu thua trước tài năng biện luận của Trác Vỹ Ân. Chung quy lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát, ở hiền gặp lành, ở ác sẽ gặp ác mà thôi. (1)

Ngay khi tiếng búa gỗ trầm thấp đầy uy lực mạnh mẽ vang lên, Cổ Đức Vinh đau đáu nhìn xuống hàng ghế cuối, đôi mắt từng sát phạt tinh tường nay lại nhuốm đẫm màu khốn khổ tang thương.

"Yên Nhiên...ba..ba xin lỗi..." Ông khô khốc hé miệng, giọng nói thều thào lạc đi trong vô vàng loại âm thanh nhốn nháo ồn ào.

Lẫn giữa đám người ngồi xem xét xử, Diệp Yên Nhiên nhíu mày chỉnh lại kính râm, cúi đầu né tránh ánh nhìn đầy thiết tha thành khẩn. Cô vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra bên ngoài như đang chạy trốn khỏi vũng bùn tối tăm.

Thân phận công chúa nhỏ nhà họ Diệp đã mất, cô không muốn bản thân tệ hại sa sút đến mức bị người đời thóa mạ cười chê là sản phẩm của cuộc tình loạn luân vụng trộm hay mang dòng máu bẩn thỉu thâm tàn từ tội phạm sát nhân. Cô vốn vĩ phải kiêu sa đài cát, phải gấm vóc lụa là, phải được cưng chiều táng tụng.

Bàn tay trắng trẻo mảnh mai gắt gao siết chặt tà váy trắng, Diệp Yên Nhiên hướng tầm mắt đầy trừu tính mưu toan nhìn cảnh vật đang dần thay đổi lướt ngang qua lớp cửa kính ô tô hơi hư ảo hoen mờ.

Hiện tại chỗ dựa duy nhất của cô chỉ còn lại mỗi Cao Gia Kỳ vô năng bạc nhược nếu cậu ta có thể trở thành CEO ở Horse thì tương lai cô vẫn nghiễm nhiên chễm chệ ngồi vững với danh xưng Cao thiếu phu nhân nở mặt nở mày.

Gia tài nhà họ Cao lắm tiền nhiều của, chỉ cần Cao Gia Kỳ giành trọn quyền thừa kế thì đời này cô sẽ mãi là phượng hoàng sống tại nơi điện ngọc cung

son.

Diệp Yên Nhiên không muốn mãi treo mình trên một cành cây, uổng phí tuổi xuân mà yêu đương mơ mộng. Đoạn tình cảm cô dành cho Cao Gia Minh đã sớm ngày dang dở lụi tàn, nếu chẳng thể chung đường thì chỉ đành buông xuôi duyên cũ. Trên tất cả thứ mà cô mong mỏi khát khao vẫn luôn là một người đàn ông đủ tài hoa xuất chúng để giúp cô được sung sướng an nhàn, vinh hiển giàu sang.

Chiều hôm ấy, bầu trời Thủ Đô giăng kín mây mù, Diệp Khiêm trong bộ vest



đen đơn sắc, cô độc đứng giữa dòng người tập nập ngược xuôi.

Chuyến bay quốc tế xuất phát từ Kuala Lumpur rốt cuộc cũng an toàn hạ cánh, mang theo mảnh tàn hồn về thăm lại cố hương.

Lỗi Bỉnh Quý chậm rãi bước ra khỏi khu vực chuyển giao hành lý, trên tay là hủ đựng tro cốt của vị đội trưởng mà y luôn nể phục trung thành.

Đôi mắt đào hoa ẩn dưới lớp kính râm đã phủ tầng lệ mỏng, trái tim cậu đập hẫng mất đi một nhịp khi nhìn thấy người về.

"Tôi...tôi giao anh Ngụy lại cho cậu. Có lẽ đây chính là điều mà anh ấy chờ mong" Lôi Bỉnh Quý ngậm ngùi cất tiếng. Đem hủ sứ lạnh băng đưa đến ngay trước mặt Diệp Khiêm.

Cậu cẩn thận nhận lấy, run rẩy ôm vào lòng, trân quý vuốt ve.

Chiếc Bugatti Chiron Super Sport 300 rất nhanh liền khởi động lăn bánh, sau nhiều lần rẽ hướng thì dừng lại tại nghĩa trang Hydrangea nằm dưới chân núi Bạch Long.

Trong làn mưa xuân nhẹ rơi rả rích, Diệp Khiêm đích thân đặt phần tro cốt của Hứa Ngụy vào khu vực bên trái của phần Mộ Song Quách vừa mới xây xong, còn bên phải...sau này sẽ là nơi để cậu an nghỉ ngay cạnh ông chú già.

Giống như lời đã định sẽ cùng nhau trở về Las Vegas sống một cuộc đời đạm mạc bình yên. Nay âm dương tách biệt nên chỉ đành hẹn người sau khi chết sẽ hạ táng chung mồ.

Giữa nghĩa trang đìu hiu hoang vắng, Diệp Khiêm trầm mặc dõi theo nhóm công nhân đang tất bật tráng lại nền xi măng lấp kín phần cửa huyệt mà chết lặng trong lòng.

Cậu buông chiếc ô đen, ngửa đầu nhìn lên những tầng mây xám xịt, nước mắt cũng chậm rãi lăn dài.

"Hứa Ngụy...chú nói...chú nói muốn trả cho tôi một bầu trời thoáng đãng xanh trong, dương quang xán lạn...nhưng chú đi rồi...tôi biết tìm nắng ở đâu đây?"

Cô không thể cứ sống hèn mọn chui rúc như thế này. Cô không cam tâm! Tuyệt đối không cam tâm làm một người bình thường thấp kém.