Vụ Bê Bối Khờ Dại

Vụ Bê Bối Khờ Dại - Chương 24




Kinh nghiệm cuộc sống của Thang Chấp khá phong phú, vừa về phòng đã vào phòng tắm.



Cậu ngâm nước nóng rất lâu, trong phòng bốc lên một màn hơi nước, sau khi bảo đảm toàn thân đều đã nóng lên, mới tắt nước đi ra, khoác áo choàng tắm, sấy khô tóc.



Cậu ra ngoài uống nước, đúng lúc nhìn thấy Từ Thăng đang xem thực đơn, có vẻ như định gọi đồ ăn, thầm nghĩ người này sao ăn khỏe vậy, đi xem mắt rồi còn muốn gọi đồ ăn chiều.



“Chưa ăn no à, Từ tổng.” Thang Chấp vừa rót nước, vừa đến gần nói.



Từ Thăng ngẩng đầu liếc cậu một cái, không nói gì.



Vì tránh để tự làm mình bẽ mặt, Thang Chấp không nhiều chuyện nữa, nhanh chóng uống nước xong rồi về phòng.



Có thể là vì thời gian từ lúc dầm mưa đến lúc đi tắm cách nhau quá lâu, Thang Chấp vẫn còn hơi run người.



Cậu bọc chặt trong chăn, nhắm mắt nằm một lúc, cơn buồn ngủ từ từ ập tới.



Chưa ngủ sâu, Thang Chấp cảm thấy mình nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu chỉ có một chút ý thức, vẫn chưa tỉnh hẳn.



Lúc mở mắt dậy đã năm giờ chiều. Mưa vẫn còn rơi, bầu trời bên ngoài khe hở tấm rèm là màu xám, sắp chuyển sang trời tối.



Thang Chấp ngủ đến nỗi cả người như nhũn ra, cũng may là không quá đau đầu.



Cậu ngồi dậy, hơi giật mình, xuống giường mở cửa, trước tiên nghe thấy Từ Thăng hình như đang đè thấp giọng nói chuyện.



Ra đến phòng khách, cậu thấy Từ Thăng ngồi trên sô pha, hình như đang nói chuyện điện thoại với ai đó. echkidieu2029.wordpress.com



Khóe mắt Từ Thăng nhìn thấy cậu, liền quay đầu lại, chưa cúp điện thoại, chỉ đồ trên bàn, nói với Thang Chấp: “Đo thử đi.”



Thang Chấp đi qua cầm lên, là một cái nhiệt kế vẫn chưa gỡ bao, cũng không biết lấy ở đâu ra. bớt đọc truyenfull



“Tôi không có sốt.” Cậu bỏ hộp lại trên bàn, nói với Từ Thăng.



Bởi vì cậu rất ghét đo nhiệt độ.



Đo nhiệt độ mới biết mình bị sốt, không biết mình sốt chẳng khác nào không sốt, kết luận là nhiệt độ cơ thể vốn chẳng có gì phải đo, đo cũng không có tác dụng gì. wattpad reup là chó



Từ nhỏ tới lớn cậu đã dầm mưa không biết bao nhiêu lần, nếu như sốt thật sự xảy ra chuyện, thì cậu đã chết từ lâu rồi.



Nhưng Từ Thăng vẫn không nhìn cậu, Thang Chấp lại thêm một câu: “Thật sự không có sốt đâu.” Ếch Kì Diệu ko có wattpad



Từ Thăng hơi cau mày, chỉ trả lời một chữ: “Đo.” Bộ dạng không muốn nói chuyện với Thang Chấp.



Thang Chấp đành phải cầm hộp lên, gỡ bao, lấy tờ hướng dẫn ra, giả bộ như đang nghiên cứu.





Lát sau, Thang Chấp nghe thấy Từ Thăng dùng ngón tay gõ bàn mấy cái, giống như đang thúc giục cậu, cậu liền ngẩng đầu nhìn Từ Thăng, tỏ vẻ ngốc nghếch một cách nhuần nhuyễn: “Cao cấp quá, tôi không biết dùng.”



Từ Thăng dứt khoát cúp điện thoại, không kiên nhẫn giật lấy tờ hướng dẫn sử dụng trong tay Thang Chấp, lấy ra xem.



Tờ hướng dẫn viết rất đơn giản, còn có hình minh họa.



Anh nghi ngờ IQ của Thang Chấp có vấn đề, cái này mà cũng đọc không hiểu, cả người cậu viết đầy chữ “Tôi khờ”.



“Khó hiểu quá.” Từ Thăng tiếp tục xem, Thang Chấp lại nói, “Thôi bỏ đi.”



Từ Thăng lười để ý đến cậu, vừa đọc tờ hướng dẫn, vừa lấy nhiệt kế ra, làm theo từng bước trong hình minh họa, bật được nhiệt kế lên, đưa cho Thang Chấp: “Bật rồi, ấn một cái là được.”



Thang Chấp không nhận, ghé sát mặt, còn nhắm mắt lại: “Được rồi, cám ơn.”




Chắc là mới vừa tinh ngủ, trên mặt Thang Chấp còn có vết hằn của vỏ gối, nhìn có vẻ đã ngủ một giấc rất ngon. Lông mi vểnh lên, giống hệt như ngày hôm đó Từ Thăng nhìn Thang Chấp ở ngoài xe.



Từ Thăng cảm thấy Thang Chấp vừa ngu ngốc lại vừa không biết xấu hổ, anh nhìn Thang Chấp, Thang Chấp đã lười tới mức nhắm mắt lại không nhúc nhích.



Qua một lúc sau, Từ Thăng cầm lấy nhiệt kế, giơ tay đè nhiệt kế lên trán Thang Chấp.



Khi chạm tới làn da của Thang Chấp, cậu đột nhiên bị dọa cho cứng đờ, sau đó mở to mắt.



Mắt của Thang Chấp rất lớn, rất ngoan ngoãn, đôi mắt ấy nhìn vào Từ Thăng, Từ Thăng không thể nào nhanh chóng dời chiếc nhiệt kế đi.



Nhiệt kế “ting” một tiếng.



Mấy giây sau, Thang Chấp vẫn như bình thường chẳng hiểu gì, hỏi anh “Từ tổng, xong rồi phải không”, anh rút tay về, đọc số đo hiển thị trên nhiệt kế.



“37,3 độ.” Từ Thăng nói với Thang Chấp.



Thang Chấp đột nhiên thở ra một hơi, còn đắc ý nói với Từ Thăng: “Tôi đã nói là không sốt mà.”



Từ Thăng không có cùng ý kiến với cậu: “Sốt nhẹ.”



“Nhiệt độ cơ thể tôi vốn đã cao rồi.” Thang Chấp nói xong đứng dậy, có vẻ định đi.



Từ Thăng bất mãn với thái độ của cậu, giơ tay giữ cậu lại, Thang Chấp giật mình, ngã ngồi lên đùi Từ Thăng.



Từ Thăng kịp thời giữ eo cậu, mới không làm cậu ngã ra sau.



Thang Chấp nhẹ hơn trong tưởng tượng của anh, nhẹ đến mức gần như mềm mại. Nơi bị Thang Chấp ngồi vào cách lớp quần áo có hơi nóng lên.




Cậu nhanh chóng ngẩng mặt nhìn Từ Thăng, hơi lo lắng bật dậy, nói với Từ Thăng: “Tôi xin lỗi.”



Rồi cam kết với Từ Thăng: “Khi nào về tôi sẽ lập tức đi kiểm tra tiểu não.”



Nói xong liền muốn chạy về phòng, Từ Thăng gọi cậu một tiếng, cậu đứng lại, quay đầu, đợi Từ Thăng nói.



Từ Thăng không nói, cậu vừa ngơ ngác vừa ngoan ngoãn hỏi Từ Thăng: “Chuyện gì vậy?”



Từ Thăng nhìn cậu một lúc, hỏi: “Cậu có đói không?”



“Cũng bình thường.” Thang Chấp nói, “Có phải Từ tổng đói rồi không, có cần tôi gọi đồ ăn giúp anh không? Hay là xuống lầu ăn?”



“Xuống lầu đi.” Từ Thăng yêu cầu.



Thang Chấp liền đi đến quầy bar, đọc tên các nhà hàng trong khách sạn cho Từ Thăng, đợi Từ Thăng quyết định xong, cậu gọi điện thoại đặt chỗ.



Nhà hàng ở lầu ba, khách hàng phần lớn là tình nhân, hoặc là gia đình, Thang Chấp và Từ Thăng ở trong đó hoàn toàn không ăn nhập với ai.



Hai người gọi hai món, Thang Chấp vẫn giống như bình thường, không nói chuyện với Từ Thăng, yên lặng ăn phần của mình.



Ăn được một lúc, mưa tạnh dần, vị trí ngồi của bọn họ nhìn ra được hành lang, bắt đầu có người mở cửa ra ra vào vào ngắm cảnh.



Houghton tháng Năm còn lạnh, gió không ngừng thổi vào, Thang Chấp rất gần cửa, áo sơ mi đang mặc rất mỏng, buổi chiều vừa dầm mưa, ít nhiều cũng thấy không thoải mái.



Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc gần ăn xong, đèn đột nhiên tắt lịm, một người nhìn giống quản lý đi đến giữa nhà hàng, tuyên bố hôm nay là kỉ niệm một năm khai trương của nhà hàng, mỗi một vị khách tối nay đều được tặng một ly cocktail.



Cửa đằng sau Thang Chấp đúng lúc mở ra, vị khách đó quay đầu nhìn quản lý, cửa vẫn còn mở, gió không ngừng thổi vào lưng cậu.




Thang Chấp rét đến nỗi rụt người lại, cúi thấp đầu, cầm lấy nĩa, nghe mọi người reo hò.



“Thang Chấp.” Từ Thăng bỗng nhiên gọi Thang Chấp một tiếng.



Thang Chấp ngẩng đầu, Từ Thăng đang nhìn cậu, hỏi: “Cậu lạnh à?”



Thang Chấp ngẩn ra một lúc, tay cầm nĩa hơi buông lỏng, nói với Từ Thăng: “Vẫn ổn.”



Cũng không biết vì sao, Từ Thăng khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.



Lát sau, đèn sáng lên, phục vụ đi tới từng bàn tặng cocktail, đến chỗ Thang Chấp, khay nước đúng lúc hết sạch.



“Không cần cho tôi.” Thang Chấp nói với cậu ta.




Nhưng cậu phục vụ có lẽ hiểu lầm ý cậu, nhìn Thang Chấp và Từ Thăng, nở nụ cười với Thang Chấp: “Sẽ có ngay thôi.”



Không lâu sau, cậu ta đưa ly cocktail tới cho Thang Chấp, màu sắc không khác ly của Từ Thăng mấy, lại nhỏ giọng nói với Thang Chấp: “Đặc biệt điều chế, rất ngọt.”



Thang Chấp nhìn ly cocktail màu xanh lục nhạt, thầm nghĩ uống rượu ấm người cũng tốt, liền uống một hớp.



Chất rượu vào miệng rất ngọt, hậu vị hơi đắng, có hơi quen thuộc, nhưng vị rất ngon, Thang Chấp lại uống thêm mấy ngụm, ly rượu liền cạn sạch.



Đợi đến khi đi ra khỏi nhà hàng, Thang Chấp cảm thấy hơi khó chịu, liền nhớ ra vị đắng quen thuộc lúc nãy đến từ cây ngải tây.



Lúc trước Thang Chấp đi thử hàng mới ra, có từng uống rượu kích tình vị ngải tây, lúc đó không có cảm giác gì đặc biệt.



Lần này chắc là vì đang sốt nhẹ, cơ thể khó chịu, nên mới trở nên mẫn cảm. Cũng may là không phải loại mẫn cảm muốn tìm người lên giường, chỉ là cả người mất hết sức lực, hai chân bủn rủn.



Vừa đi vào thang máy, Thang Chấp đã hơi đứng không vững, tay vịn lên tường, cụp mắt nhìn sàn nhà.



Cậu vốn cho là dù Từ Thăng có phát hiện ra cậu không khỏe, cũng sẽ lười để ý đến mình, nhưng Từ Thăng hiếm khi lại tới gần cậu, gọi tên cậu, hỏi: “Cậu sao vậy?”



“Không sao.” Thang Chấp vì để thể hiện mình thật sự không sao, cậu thả lỏng tay, cố gắng đứng thẳng.



Từ Thăng chần chừ mấy giây, bỗng nhiên anh giống như nổi lòng nhân từ đỡ lấy cánh tay cậu.



Thang Chấp quả thật không khỏe lắm, có nơi để tựa vào, nhịn không được ghé lại gần Từ Thăng.



Mặt cậu đụng vào cằm Từ Thăng, cậu cũng không còn sức quan tâm nữa, vươn tay ôm lấy eo Từ Thăng, lại ngả đầu vào vai anh, cả người dán vào lòng anh, tránh để mình trượt xuống.



Từ Thăng không đẩy cậu ra, để cậu ôm một lúc, mới nói: “Thang Chấp, cậu làm gì vậy.”



Thang máy đến rồi, cửa mở rồi lại đóng, dừng ở đó không nhúc nhích.



Thang Chấp sợ Từ Thăng mắng, nhưng trong đầu phản ứng rất chậm, chỉ có thể giả vờ đáng thương, nói: “Tôi lạnh quá đi không nổi nữa.” Nói xong lại dính càng chặt hơn.



Từ Thăng dừng một lúc, thấp giọng nói với cậu: “Vậy cũng phải về phòng trước đã.”



Thang Chấp vẫn không còn sức lực, nhưng cũng không còn cách nào, buông Từ Thăng ra, khóe mắt nhìn Từ Thăng ấn nút mở cửa, sợ anh đi trước bỏ mình lại, liền đi theo anh, kéo cánh tay anh. Không ngờ lại bắt không chuẩn, bắt trúng bàn tay anh. tay Từ Thăng không nóng như tay Thang Chấp, nhưng to hơn tay Thang Chấp, cũng mạnh hơn tay cậu, bị Thang Chấp kéo một cái, mà cũng không lùi về sau.



Có lẽ Từ Thăng rất khó tiếp nhận việc mình bị Thang Chấp chạm vào tay, nên anh dừng lại.



Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng nhất định sẽ vung tay mình ra, nhưng không biết tại sao, rốt cuộc anh cũng không làm vậy, ngơ ngác cùng anh bước vào cửa phòng.