Vụ Bê Bối Khờ Dại

Vụ Bê Bối Khờ Dại - Chương 28




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lên máy bay, Từ Thăng vừa ngồi vào chỗ liền nhận được điện thoại của ông ngoại.



Từ Hạc Phủ đi thẳng vào vấn đề, hỏi anh: “Cuối tuần thế nào rồi?”



Từ Thăng nghĩ một hồi, dựa theo tình hình thực tế mà trả lời: “Cũng ổn.”



Thang Chấp ngồi bên cạnh, mở báo Houghton ra, nghe vậy bỗng nhiên liếc anh một cái.



Từ Thăng cụp mắt, nhìn tờ báo trong tay Thang Chấp, trang đầu là một vụ án mẹ nuôi dâm ô đang được bàn tán sôi nổi gần đây, quyết định chiều nay mở phiên tòa. echkidieu2029.wordpress.com



Hình như Thang Chấp không có hứng thú với vụ án này lắm, chỉ mấy giây sau đã lật sang trang tiếp theo.



“Triệu Thiều rất hài lòng.” Từ Hạc Phủ ở đầu bên kia nói với Từ Thăng, “Tuần sau con bé sẽ cùng với phụ huynh về thăm nhà, con cũng về Tân Cảng một chuyến đi.”



Hình như Thang Chấp cũng không muốn xem toàn bộ bình luận vụ án ở trang số hai, lại lật sang trang kế. truyenfull là chó



Từ Thăng cũng không muốn bôn ba bay qua bay lại, cảm thấy tiếng lật giấy loạt xoạt hơi ồn, vì thế lập tức giữ lấy bàn tay Thang Chấp đang định tiếp tục lật giấy, nói với Từ Hạc Phủ: “Hôm qua Triệu tiểu thư có nói với con, tuần sau cô ấy đi xem ca nhạc.” đừng biến thành nô lệ của truyenfull



Thang Chấp bị anh giữ tay, hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Từ Thăng, thì thào: “Gì thế?”



“Vậy sao?” Từ Hạc Phủ hơi kinh ngạc, im lặng một lúc, nói với Từ Thăng, “Để ông hỏi lại ông Triệu.”



Từ Thăng từ chối cho ý kiến, chỉ nói “Được”, Từ Hạc Phủ đột nhiên hỏi: “Có phải là con không muốn quay về không?”



Thang Chấp nhúc nhích tay, vặn ngược tay lại cầm lấy mu bàn tay Từ Thăng, lắc lắc, Từ Thăng cúi đầu, nhìn chằm chằm lông mi Thang Chấp, và mu bàn tay trắng nõn của cậu đang đặt trên tay mình, hết sức tự nhiên phủ nhận với Từ Hạc Phủ: “Không phải.”



“Ừm.” Từ Hạc Phủ dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại.



Thấy Từ Thăng bỏ điện thoại xuống, Thang Chấp nhỏ giọng hỏi: “Anh giữ tay tôi làm gì.”



Từ Thăng bỏ cậu ra, nói với cậu: “Cậu lật báo rất ồn.”



Thang Chấp ý thức được mình đã phạm lỗi, ngoan ngoãn “Ò” một tiếng, Từ Thăng thuận tiện lấy tờ báo của cậu, cậu bắt đầu kháng nghị: “Tôi vẫn chưa đọc xong mà.”



Từ Thăng lật đến trang kinh tế, liếc cậu một cái, cậu giống như đang nén cơn giận, ghé qua một chút, giống như muốn đọc cùng Từ Thăng, vai dán lên người anh, thật sự không xem mình là người ngoài.





“Thang Chấp.” Từ Thăng không nhịn nổi, chỉ chỉ màn hình phía trước, hỏi cậu, “Ở đây không có loại phim cậu thích chứ gì?”



Thang Chấp ngẩn ra một hồi, nhíu mày, giống như muốn mắng Từ Thăng, lại không dám mắng, xoay mặt đi. wattpad reup cũng là chó



Máy bay dừng lại một chút, bắt đầu lăn bánh.



Từ Thăng nhìn mấy hàng chữ, ánh mắt nhìn báo, gọi tên Thang Chấp, đợi Thang Chấp quay lại nhìn mình, mới nói: “Tuần sau có thể sẽ phải về Tân Cảng.”



Thang Chấp gật đầu, bỗng nhiên hỏi Từ Thăng: “Từ tổng, anh muốn hẹn hò với cô ấy sao?”



Từ Thăng dời mắt nhìn cậu, Thang Chấp nhìn anh với ánh mắt không có quá nhiều cảm xúc, có thể là vì Từ Thăng chưa trả lời cậu, cậu cảm thấy ngượng ngùng, lại bổ sung: “Hôm qua nhìn bóng lưng cô ấy, tôi cảm thấy rất xứng với anh.”




Từ Thăng nhìn đau đáu vào mắt Thang Chấp, chợt nảy sinh một loại cảm giác nhỏ nhoi, nhưng cũng rất kì lạ và khó hình dung, vài giây sau, đến anh cũng cảm thấy gượng gạo đến nỗi phải hỏi ngược lại: “Liên quan gì đến cậu?”



Có thể Từ Thăng quả thật không khống chế được giọng điệu của mình, Thang Chấp bị anh hỏi như vậy thì mặt nghệt ra, môi mấp máy, khẽ nói: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi mà.”



“Anh cũng đâu cần…” Có vẻ Thang Chấp chưa chọn được từ nào thích hợp, mơ hồ nuốt đi nửa câu cuối, sau đó cúi đầu nhìn tay mình, lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Máy bay đã cất cánh rồi.



Dường như cả người cậu đều nằm lên gờ cửa sổ, Từ Thăng không nhìn thấy mặt của cậu, gấp báo lại, cúi đầu liếc trang nhất.



Chỉ là chưa xem được mấy dòng, Từ Thăng lại ngẩng đầu.



Cổ của Thang Chấp thon dài, cũng rất trắng, ánh đèn đọc sách chiếu lên vành tai và lưng cậu, làm cả không gian nhỏ đằng sau đều trở nên yên tĩnh và dịu dàng, không hề giống với những không gian khác.



Sự ỷ lại của Thang Chấp rất ngây thơ. Từ Thăng nghĩ. Câu hỏi của cậu cũng như vậy.



Có thể là vì tối qua mới giao lần đầu tiên cho Từ Thăng, cho nên mới nảy sinh một chút chờ mong không đứng đắn về quan hệ của bọn họ.



Để Thang Chấp tỉnh táo lại là được rồi, không cần phải đối xử với cậu quá hà khắc.



Sau khi máy bay lướt qua tầng mây, ánh mặt trời xuất hiện, Thang Chấp kéo tấm chắn sáng xuống, cuối cùng cũng không nhìn ngoài cửa sổ nữa, nhìn chằm chằm vào màn hình phía trước.



Lát sau, Từ Thăng gọi tên cậu, cậu cũng chậm rãi ngẩng đầu, đối mắt với Từ Thăng, môi hơi hé mở, nhìn có vẻ không vui, hỏi Từ Thăng: “Có chuyện gì.”



Từ Thăng nhìn cậu một lúc, nói: “Tôi vẫn chưa hẹn hò với Triệu Thiều.”




Hy vọng Thang Chấp có thể hiểu được ý của anh.



Thang Chấp sững sờ, “Ồ” một tiếng, nhưng cũng không đột nhiên phấn khởi nữa.



Từ Thăng đưa lại cho cậu tờ báo vốn anh chưa đọc được tí gì, nói: “Đọc xong rồi.”



Thang Chấp nhận lấy, nhìn Từ Thăng, hé môi, hình như định nói gì đó, nhưng không nói thành lời.



Cậu cúi đầu, chắc là sau khi phát hiện tờ báo Từ Thăng đưa lại lật sang trang nhất, tay cầm báo mới hơi run rẩy một chút, sau đó cậu nhắm mắt lại, không nhanh không chậm gấp tờ báo lại, cất đi, nói với Từ Thăng: “Tôi ngủ một lát.”



Thang Chấp nhắm chặt mắt, dựa vào lưng ghế, lát sau đã ngủ rồi, cậu yên lặng dựa mặt vào vai Từ Thăng.



Từ Thăng rũ mắt nhìn, cậu cách Từ Thăng quả thật rất gần, môi rất đỏ, lông mi cũng rất dài.



Máy bay nhỏ có khoang hành khách rất hẹp, không gian sau khi tắt đèn đọc sách liền tối đi, Từ Thăng khẽ nâng tay, chạm vào má Thang Chấp, rồi trượt xuống, chạm nhẹ vào môi Thang Chấp.



Đến giờ ăn, tiếp viên hàng không nhỏ giọng tới hỏi ý kiến, Từ Thăng nghĩ Thang Chấp vừa nãy ở trong phòng chờ vì quá buồn ngủ mà bỏ lỡ những món ăn cậu ưa thích, quyết định đợi sau khi về Grand Rapids, Thang Chấp tỉnh dậy sẽ cho cậu đi ăn chút gì đó.



Bởi vì Thang Chấp là một người rất dễ đói.



Khi máy bay hạ cánh, Thang Chấp vẫn chưa dậy.



Bả vai Từ Thăng bị cậu dựa đến tê cứng, anh lấy điện thoại ra, nhận được tin nhắn từ thư ký của Từ Hạc Phủ và một cổ đông tập đoàn có quan hệ khá tốt với anh.




Thư ký Phí nói với anh, Triệu tiểu thư thay đổi kế hoạch xem ca nhạc, tuần sau sẽ đến Tân Cảng.



Còn người cổ đông kia tin tức nhanh nhạy, đã nghe được tuần sau Từ Thăng về Tân Cảng, muốn hẹn Từ Thăng ra gặp mặt.



Từ Thăng trả lời xong tin nhắn, Thang Chấp cuối cùng cũng tỉnh.



Cậu và Từ Thăng xuống máy bay, ngồi xe về khách sạn.



Tài xế mà tập đoàn sắp xếp rất thích nghe đài phát thanh trực tiếp.



Vừa lên xe, phát thanh viên nữ đang báo cáo về cuộc thẩm vấn vụ án dâm ô hồi chiều, một nhân chứng đột nhiên đổi khẩu cung ngay trên tòa, phủ nhận chứng cứ vào ngày hôm ấy, khiến cuộc thẩm vấn rơi vào bế tắc.




Tài xế mắng một câu, Thang Chấp đột nhiên mở miệng, hỏi tài xế: “Xin hỏi có thể đổi đài khác không?”



Giọng cậu rất bình tĩnh, giống như chỉ là không thích nghe chương trình này.



Từ Thăng ngẩng đầu, nhìn thấy tài xế xoay mặt lại, hơi kinh ngạc liếc Thang Chấp một cái, mấy giây sau, nói “Vâng được, tiên sinh”, ấn vào nút đổi đài.



Không lâu sau, bọn họ đến được khách sạn.



Bước vào cửa xoay, trong sảnh lớn có hai cậu bé tóc vàng mắt xanh chừng bốn năm tuổi đang nô đùa bên cạnh hồ phun nước, một đứa bé chạy đụng phải Thang Chấp.



Nhìn cậu bé rất nhỏ con, lực đụng trúng lại không hề nhỏ, Thang Chấp cũng đang thất thần, không chú ý, bị đâm sầm liền loạng choạng.



Từ Thăng kịp thời giữ eo cậu lại, cậu mới đứng vững.



Đứa trẻ đụng phải Thang Chấp xong bị bật ra một chút, đặt mông ngồi trên sàn, giống như không phản ứng lại mà ngước mặt lên, lặng thinh nhìn Thang Chấp.



Đứa trẻ còn lại cũng đi tới, đứng bên cạnh nhìn không nói gì.



Từ Thăng xoay mặt qua nhìn Thang Chấp, Thang Chấp cúi người hình như rất muốn ôm đứa nhóc lên, nhưng nhìn biểu cảm của cậu lại giống như người bạn nhỏ này là yêu ma quỷ quái nào đó, mãi không dám chìa tay ra.



Từ Thăng không thích trẻ con, cũng không có ý định ôm nó, nên chỉ đứng một bên nhìn.



Đứa nhỏ hơi mập, hai má phúng phính, mắt rất tròn, nhóc cũng cho rằng Thang Chấp muốn ôm mình dậy, vươn cánh tay ngắn ngủn ra, Thang Chấp vẫn không nhúc nhích.



Mặt Thang Chấp và đứa nhỏ không kém nhau bao nhiêu, mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn rất khôi hài.



Cuối cùng cậu nhóc bỏ cuộc, tự mình đứng dậy rồi chạy đi, Thang Chấp nhìn bóng lưng bọn chúng, như đang lo lắng bất an, cứ đứng đó nhìn một chốc.



Bộ dạng như rất thích, cũng rất khát khao, toát ra vẻ thơ ngây hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài của cậu.



Còn thuần khiết hơn cả trước khi mất đi lần đầu tiên.



Sau đó Từ Thăng gọi tên cậu, cậu mới như vừa thoát ra khỏi giấc mộng, cùng Từ Thăng đi khỏi.

Một chiếc fanart chinh chinh của phó tổng và trợ lý ở phòng chờ sân bay