Vụ Bê Bối Khờ Dại

Vụ Bê Bối Khờ Dại - Chương 42




Bởi vì lệch múi giờ, Thang Chấp đón một ngày sinh nhật dài đến ba mươi bảy tiếng đồng hồ, mà một phần ba trong đó đều dành để đi đến nơi định cư lý tưởng của Thang Chấp.



Thang Chấp cảm thấy đây là điềm báo tốt.



Từ Thăng không nghỉ ngơi, cả quãng đường đều làm việc, Thang Chấp lại uống thêm một viên thuốc nữa, ngủ một giấc cũng tính là ngon.



Khi quay về khách sạn ở Grand Rapids, Thang Chấp đã hết sốt rồi, vì thế cậu tự cho rằng Grand Rapids là miền đất phúc của mình.



Cuộc sống ở Grand Rapids đơn giản mà phong phú, Từ Thăng lại vùi đầu vào làm việc, Thang Chấp cũng phụ giúp đỡ khá nhiều, cậu nhờ cậy Giang Ngôn ở Tân Cảng để ý đến mẹ hộ cậu.



Thứ sáu đầu tiên khi quay về Grand Rapids, Giang Ngôn nói với Thang Chấp, Tịch Mạn Hương có thể tự xuống giường được rồi.



Bây giờ là tám rưỡi tối ở Grand Rapids, Từ Thăng đang họp với cấp dưới. Thang Chấp gọi điện thoại xong, ngồi trên sô pha ngoài phòng họp một lát, rồi đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài.



Grand Rapids không phải là một thành phố lấp lánh ánh đèn khi về đêm, vài ngọn đèn vàng nhỏ bé lẻ loi là những gia đình nhỏ nhưng rất ấm áp.



Đèn xe chiếu rọi con đường ven sông, cũng khiến Thang Chấp nghĩ đến những người đang về nhà.



Nhìn không lâu, cửa phòng họp đằng sau Thang Chấp mở ra.



La Khiêm ra trước, trong tay Đặng Minh Hi cầm một phần tài liệu, đi cùng Từ Thăng ở đằng sau, nói thêm vài câu.



Thang Chấp mở cửa cho La Khiêm, Đặng Minh Hi cũng nói xong rồi, theo ra ngoài.



Từ Thăng không đi ra cửa, đi đến bên cạnh Thang Chấp, vừa muốn nói gì đó, điện thoại đột nhiên rung lên, anh lấy điện thoại ra, Thang Chấp đúng lúc nhìn thấy tên người gọi đến, là “Chủ tịch Từ”.



Thang Chấp lịch sự tránh đi, đi ra ngoài, còn giúp Từ Thăng đóng cửa.



Từ Thăng nhận điện thoại khá lâu, gần hai mươi phút, anh mới ra khỏi phòng họp, Thang Chấp chán chường đứng bên cạnh quầy bar ăn hoa quả, bị Từ Thăng vừa mở cửa ra thấy được.



Mặt anh nhìn qua đã thấy tối sầm, cầm điện thoại, nhìn Thang Chấp đang ăn, bước chân liền dừng lại, sau đó đi về phía Thang Chấp, trước khi Thang Chấp định hỏi anh có ăn không, anh đã từ chối rồi: “Tôi không ăn.”



Thang Chấp cười với Từ Thăng, nói “Vậy thôi”, Thang Chấp dừng một chút, mấy giây sau, nói với Thang Chấp sáng mai phải đi đến thủ phủ của Michigan.



Từ Thăng nói chẳng rõ ràng gì, cũng không nói có cần Thang Chấp đi không, theo kinh nghiệm không tính là phong phú của Thang Chấp, những hành trình như thế này phần lớn đều có liên quan đến vị hôn thê của anh.



Thang Chấp không dám hỏi kĩ, nhưng Từ Thăng quả thật là nói không tỉ mỉ, không cho cậu chút thông tin gì, cậu vẫn phải hỏi: “Vậy tôi có cần đi không?”



Từ Thăng nhìn Thang Chấp, hiếm khi lại chần chừ, nói với cậu: “Không cần.”



Sáng sớm hôm sau, Thang Chấp dậy theo đồng hồ sinh học, đi ra khỏi phòng, đúng lúc đụng phải Từ Thăng đi bơi về.



Dù sao hôm nay cậu cũng không có gì làm, cũng muốn đi bơi, liền thuận tiện hỏi Từ Thăng: “Từ tổng, hồ bơi có nhiều người không?”



Từ Thăng hơi sững ra, giọng điệu hơi cứng ngắc, hỏi Thang Chấp: “Cậu muốn làm gì?”



Thang Chấp cảm thấy phản ứng của Từ Thăng rất quái, không chắc chắn lắm trả lời lại: “Đi bơi?”



“…” Từ Thăng nhìn Thang Chấp, làm thinh một lúc, đột nhiên nói, “Đi thay đồ theo tôi ra ngoài.”



Ngày nghỉ của Thang Chấp không hiểu sao lại bị cho ngâm giấm.



Từ Grand Rapids đến thủ phủ, tầm khoảng một tiếng rưỡi đi xe.



Thang Chấp nhìn thiết bị định vị của tài xế, nơi bọn họ phải đi là một nơi nghỉ dưỡng.



Cậu ngồi trên xe được một lúc, nhịn không được gửi tin nhắn cho Giang Ngôn, hỏi anh ta: “Anh có biết hôm nay Từ tổng đi làm gì không?”



Tính cách Giang Ngôn rất cẩn thận, không nói cho Thang Chấp ngay, chỉ đáp: “Có chuyện gì sao?”



“Không biết.” Thang Chấp quay đầu lén nhìn Từ Thăng đang làm việc ở ghế sau, tiếp tục gõ chữ với Giang Ngôn, “Vốn dĩ anh ấy cho tôi một ngày nghỉ, tự dưng lại thay đổi, dẫn tôi ra ngoài theo.”



Lát sau, Giang Ngôn trả lời: “Xem nhà.”



Thang Chấp nhìn tin nhắn của Giang Ngôn, lặng thinh một lúc, cuối cùng cũng phản ứng lại, căn nhà mà Từ Thăng đến thủ phủ xem, là nơi mà anh sẽ ở chung với Triệu Thiều.



Quả thật là một nơi không thích hợp cho Thang Chấp xuất hiện.



Bọn họ chưa vào thành phố, trực tiếp đến khu nghỉ dưỡng, chạy dọc theo bờ biển xanh mát, cuối cùng đi vào một khu nhà cao cấp.



Có chiếc xe điện màu trắng đã dừng ở garage, một cô gái tóc vàng mắt xanh ăn mặc rất chuyên nghiệp đứng ở cổng lớn, bên cạnh là một thanh niên, chắc là giám đốc văn phòng bất động sản và trợ lý của cô.



“Grace.” Cô giới thiệu bản thân với Từ Thăng, “Đây là trợ lý của tôi, Craig.”



Sau đó cô mở cửa, Thang Chấp nhìn thấy một căn nhà rất đẹp. Trang trí trong nhà không phải phong cách hiện đại, có thể nó phù hợp với sở thích của người già hơn, có một cảm giác ấm áp cổ kính.



Sàn gỗ và thảm lông cừu, lò sưởi âm tường bằng kính đen và đèn sàn nhà màu trắng sữa.



Giám đốc bất động sản dẫn bọn họ đi qua khỏi phòng khách, đẩy cửa kính, thảm cỏ lù xù nhìn có vẻ rất mềm mại, mọc dài đến sát cửa, ở đằng xa là một con đường màu trắng dẫn ra biển, hai bên thảm cỏ đều có cây to che khuất, không nhìn vào được trong phòng.



Giám đốc bất động sản dẫn bọn họ đi trên con đường ấy, Thang Chấp đi cuối cùng, có thể nghe thấy người phía trước đang nói chuyện, nhưng vì tiếng gió quá lớn, cậu nghe không hết, chỉ biết Grace đang giới thiệu những điểm ưu việt của căn biệt thự này.



Thang Chấp nhìn những gợn sóng xanh đang nhấp nhô dưới chân mình, có chút thất thần, tò tò đi theo những người phía trước, không biết bọn họ đã quay lại lúc nào, suýt nữa đã nhào vào lồng ngực Từ Thăng.



Từ Thăng giữ được cánh tay cậu.



“Cậu có thể nhìn đường không hả.” Từ Thăng nói với cậu, nhưng mà giọng điệu không dữ dằn.



Grace bên cạnh kịp thời ngắt lời vài giây, lại nói tiếp: “Đường ra biển rất rộng, chủ nhà làm rất khoa học, hai bên còn có lưới, trẻ con chạy chơi ở trên cũng không sợ ngã.” Sau đó vô cùng tự nhiên lướt qua Thang Chấp, dẫn bọn họ quay về.



Từ Thăng và Thang Chấp đi phía sau, đi vài bước, anh mới thả tay cậu ra.



Thang Chấp ngẩng đầu liếc Từ Thăng một cái, cứ luôn cảm thấy Từ Thăng không hứng thú lắm, liền hỏi anh: “Từ tổng, anh không thích sao?”




Từ Thăng nhìn cậu, hỏi ngược lại: “Cậu thích à?” Bộ dạng chứng tỏ tâm trạng chẳng ra làm sao của Từ Thăng khiến Thang Chấp cảm thấy chỉ cần mình nói thích, câu tiếp theo của anh sẽ là “Liên quan gì đến cậu.”



Cho nên Thang Chấp vô cùng thức thời, nói: “Rất đẹp đấy.”



Từ Thăng không có thành ý “Ừm” một tiếng, đột nhiên đến gần Thang Chấp một chút, nắm lấy tay cậu.



Anh đi trước mặt Thang Chấp, che khuất một nửa người cậu, Grace đang ở phía trước, không nhìn thấy được hai người đang nắm tay.



Tay Từ Thăng rất lớn, còn ấm nóng, khiến gió biển và mùi cỏ càng trở nên nồng đậm.



Ngón tay Thang Chấp siết vào lòng bàn tay, Từ Thăng lập tức quay đầu nhìn cậu, nói: “Đừng có lộn xộn.” Sau đó quay đầu đi tiếp.



Thang Chấp ngước mắt nhìn bóng lưng Từ Thăng, rất rộng, cho người ta cảm giác an toàn.



Cậu không biết tại sao Từ Thăng lại nắm tay mình, Từ Thăng chẳng nói gì, đi đến cửa kính mới thả Thang Chấp ra.



Những hành động này khiến Thang Chấp cảm thấy hoang mang, nhưng lại cảm thấy cũng rất đương nhiên.



Vào cửa, bọn họ đến phòng bếp và phòng ăn, Grace giới thiệu phòng bếp. Cô nói Từ Hạc Phủ tiên sinh đã yêu cầu một nơi thích hợp cho trẻ con, cho nên lựa chọn đầu tiên của cô là căn nhà này, trang bị ở phòng bếp là hệ thống nước tự động cao cấp nhất, cùng với những dụng cụ nhà bếp tốt nhất thế giới.



Lúc này, trợ lý của cô lấy ra một con dao ăn từ trên kệ, cho Từ Thăng xem: “Nhãn hiệu mà các đầu bếp Michelin thích nhất.”



Thang Chấp lại không biết dao làm bếp cũng được xem trọng như vậy, liền ghé qua coi, có thể là do bên vai đụng phải người trợ lý, trợ lý trượt tay, con dao rơi xuống.



Sau khi xong chuyện nghĩ lại, Thang Chấp cũng không biết khi đó mình đang nghĩ cái gì, có thể là vì ngẩn ngơ quá lâu, cậu chìa tay ra theo bản năng, bắt lấy con dao đang rơi xuống.



Hai ba giây sau, cơn đau mới kéo tới, cậu nghe thấy người trợ lý la lên, cúi đầu nhìn máu của mình chảy xuống sàn.



Sau đó có người dùng sức giữ lấy tay cậu, Thang Chấp sững sờ ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt vô cùng khó coi của Từ Thăng, anh dường như nghiến răng mà hỏi Thang Chấp: “Thang Chấp, não cậu có vấn đề hả?”



Thang Chấp giật mình, cảm thấy mặt mình chắc là trắng bệch ra rồi.



Mấy giây sau, Thang Chấp nói một câu không liên quan gì đến câu của Từ Thăng hỏi: “Từ tổng, tôi đau.” Lại nhịn không được mà nói, “Anh đừng mắng tôi nữa.”



Máu thuận theo ngón tay Thang Chấp chảy thành dòng, Thang Chấp có thể cảm nhận được máu chảy tới đầu ngón tay mình, chảy xuôi xuống sàn.



Từ Thăng giật mình, lực tay giữ Thang Chấp liền thả lỏng bớt, nhưng mà không hề buông ra, anh ngẩng đầu hỏi trợ lý có biết bệnh viện gần nhất ở đâu không, trợ lý lập tức gật đầu, gọi điện thoại liên hệ với bệnh viện.



Anh vừa nhìn vào mắt Thang Chấp, vừa gọi điện thoại cho tài xế, không hiểu sao khiến Thang Chấp cảm thấy anh đang rất lo lắng.



Thang Chấp dường như không suy nghĩ gì hết, cảm thấy vết thương và nơi mà Từ Thăng đang nắm lấy đều rất đau, máu chảy rõ ràng là không nhiều lắm, nhưng cậu lại thấy hơi choáng.



Cậu nhịn không được dựa vào vai Từ Thăng, Từ Thăng nhanh chóng ôm cậu vào lòng.



Cúp điện thoại, Từ Thăng làm thinh vài giây, nhỏ giọng nói bên tai Thang Chấp: “Tôi không có mắng cậu.”




Giọng anh nói chuyện thậm chí giống như đang dỗ dành, không được thuần thục lắm, nói với cậu: “Chúng ta sẽ đến bệnh viện nhanh thôi.”



Bị con dao nhãn hiệu cao cấp cứa vào tay, vết thương rất sâu.



Nửa tiếng sau, Thang Chấp ngồi trên ghế chỗ phòng khám bệnh, chết lặng nhìn chằm chằm ngón giữa và ngón trỏ đầy máu của mình, nghĩ thầm.



Từ Thăng cũng vào với cậu, đứng bên cạnh cậu không nói tiếng nào.



Phòng khám không đông, nhưng Từ Thăng cứ muốn đứng cạnh Thang Chấp.



Đèn phẫu thuật trắng bệch rọi vào tay Thang Chấp, bác sĩ ấp vào vết thương một miếng gạc vô trùng, vừa sát trùng vừa nói với cậu: “Vết cắt trên tay bình thường không cần khâu, nhưng mà vết thương của cậu quá sâu, nên phải khâu.”



Thang Chấp gật đầu, nói “Được”, bác sĩ nhận lấy ống tiêm từ y tá, tiêm cho cậu một ít thuốc tê, sau đó chú ý thấy Thang Chấp vẫn nhìn chằm chằm vào vết thương, liền cười với cậu: “Này cậu, quan sát quá trình khâu có thể khiến cậu thấy khó chịu đấy.”



Thang Chấp ngẩng đầu nhìn bác sĩ, do dự nói: “Tôi muốn nhìn.”



Thật ra Thang Chấp cũng biết cách làm này của cậu không phổ biến, có hơi quái đản, nhưng cậu không muốn thay đổi lắm.



Chủ yếu là vì lúc nhỏ cậu thường chạy chơi ngã bị thương, Tịch Mạn Hương sát trùng cho cậu sợ cậu giãy dụa, lừa cậu rằng mắt bà có siêu năng lực, phối hợp với thuốc sát trùng có thể giảm đau, sau đó Tịch Mạn Hương lại không ở bên cậu nữa, Thang Chấp mới thành thói quen nhìn vào vết thương của mình.



Cậu lại hỏi bác sĩ: “Có được không?”



“Đương nhiên là được.” Bác sĩ nói, “Chỉ là đa số mọi người đều không thích nhìn.”



“Cậu rất dũng cảm.” Bác sĩ thật lòng khen Thang Chấp.



Thuốc tê có hiệu quả rất nhanh, đau đớn biến mất hơn một nửa, lớp da trên ngón tay cậu dường như cảm nhận được khu vực đó đang bốc hơi nước sát trùng, Thang Chấp gập các đốt ngón tay lại, bác sĩ bảo cậu đừng nhúc nhích, chuẩn bị khâu đây.



Khi đầu kim sắp chạm tới da Thang Chấp, có người đột nhiên vươn tay che mắt Thang Chấp lại.



“Đừng nhìn nữa.” Giọng Từ Thăng vang lên bên tai cậu, anh bịt rất chặt, không một chút ánh sáng nào lọt vào được.



Thang Chấp giật mình, muốn đẩy tay Từ Thăng ra, nhưng không thành công, còn bị Từ Thăng làm dữ.



Từ Thăng nói: “Đừng có lộn xộn.”



“…” Thang Chấp không lộn xộn nữa, nhưng cậu chẳng thấy gì cả, cậu bắt đầu căng thẳng, chỉ có thể hỏi Từ Thăng, “Từ tổng, bắt đầu khâu chưa?”



Từ Thăng khựng lại mấy giây, nói: “Chưa, cậu không lộn xộn nữa thì mới bắt đầu.”



Thang Chấp hơi chột dạ, nói: “Vậy tôi không nhúc nhích nữa, anh bỏ tay ra đi.”



“Không được.” Từ Thăng lập tức từ chối.



Thang Chấp cảm thấy bàn tay bịt mắt cậu bỗng chặt hơn, lập tức hỏi: “Bắt đầu rồi phải không?”




“Vẫn chưa.” Từ Thăng lại nói, “Khi nào bắt đầu tôi sẽ nói.”



Không biết có phải ảo giác hay không, Thang Chấp cảm thấy giọng điệu Từ Thăng nói chuyện rất qua loa.



Cậu yên lặng đợi một lúc, Từ Thăng vẫn không có động tĩnh gì, muốn hỏi lại lần nữa, tay Từ Thăng bỗng nhiên thả lỏng ra.



“Xong rồi.” Từ Thăng nói.



Thang Chấp nhìn thấy bác sĩ lấy miếng sát trùng ra, bắt đầu dùng băng gạc dán lại, mới ý thức được mình đã bị Từ Thăng lừa.



Cậu ngẩng đầu nhìn Từ Thăng, đúng lúc Từ Thăng cũng nhìn cậu.



Từ Thăng nhìn cậu một lúc, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”



Thang Chấp nói “Không đau”, Từ Thăng liền nhấc tay, sờ đầu và gò má cậu, có thể là đang biểu đạt lời an ủi.



Vết thương của Thang Chấp không tính là nghiêm trọng, không cần nằm viện, băng vết thương xong, lấy thuốc, bọn họ liền rời khỏi.



Giám đốc bất động sản ở ngoài phòng khám, trông có vẻ đã bị dọa rồi.



Khi đưa Từ Thăng và Thang Chấp ra khỏi bệnh viện, cô và trợ lý cùng xin lỗi, chủ động yêu cầu chịu trách nhiệm thanh toán viện phí.



Sắc mặt Từ Thăng hơi lạnh lùng, giống như không muốn nói chuyện với cô lắm, từ chối lời thỉnh cầu này, dẫn Thang Chấp lên xe.



Trên đường về, Từ Thăng rất im lặng, gửi đi mấy tin nhắn, nhưng mà không nhìn hợp đồng hay là tài liệu công việc nữa, cứ luôn nắm lấy bàn tay không bị thương của Thang Chấp, chỉ cầm điện thoại bằng một tay.



Thuốc tê không lâu sau thì hết công hiệu, Thang Chấp nhẫn nhịn được một lúc, cơn đau ngày càng trở nên ghê gớm, cậu nhịn không được nữa, gọi Từ Thăng một tiếng, hỏi Từ Thăng có thể bỏ tay cậu ra không, cậu muốn uống thuốc giảm đau.



Từ Thăng hơi giật mình, nhanh chóng bỏ ra, nói “Được”, anh mở chai nước cho Thang Chấp, rồi lấy một viên thuốc ra, đút đến tận miệng Thang Chấp.



Thang Chấp mở miệng ngậm thuốc, tu chai nước, phát hiện Từ Thăng đang nhìn cậu, liền hỏi: “Từ tổng, có chuyện gì sao?”



Từ Thăng lại nhìn cậu thêm mấy giây, nói: “Tôi bảo Giang Ngôn qua đây, sáng mai có thể đến nơi.”



“Ò.” Thang Chấp gật đầu, nghĩ một hồi, thuận miệng hỏi, “Vậy tôi về Tân Cảng sao?”



Từ Thăng nhìn cậu, ngẩn ra một chút, giống như không nghĩ đến Thang Chấp sẽ hỏi câu này.



Hai người lúng túng nhìn nhau một lúc, Từ Thăng đột nhiên nói: “Cậu có đói không.”



Thang Chấp trước tiên nói “Không đói”, sau đó phát hiện Từ Thăng vậy mà trực tiếp ngó lơ câu hỏi của cậu.



“Từ tổng.” Thang Chấp lại hỏi, điện thoại Từ Thăng rung lên.



Từ Thăng nghe máy, điện thoại anh phát ra chút tiếng động nhỏ, Thang Chấp nghĩ chắc là Từ Hạc Phủ.



“Cũng được.” Giọng Từ Thăng trở nên lãnh đạm và khách khí, “Nhưng mà trang trí màu vàng có hơi cổ lổ sĩ, sợ không phải phong cách Triệu tiểu thư thích.”



Từ Hạc Phủ ở đầu bên kia không biết nói cái gì, Từ Thăng lại nói: “Có thể bảo giám đốc bất động sản dẫn cô ấy đi xem thử.”



“Tuần sau con mới rảnh.” Từ Thăng dừng một chút, nói, “Đợi ký xong hợp đồng.”



“Thăm hỏi cũng phải đợi con hết bận.” Giọng anh vẫn kiên nhẫn, “Con với cô ấy đã bàn bạc rồi.”



Cúp điện thoại, Từ Thăng nhìn Thang Chấp.



Thật ra trong lòng Thang Chấp không có cảm giác gì, chỉ là vì thuốc giảm đau chưa có hiệu quả, cảm thấy tay đau.



Cậu luôn hiểu rõ, Từ Thăng cũng luôn nhắc nhở cậu, Từ Thăng ghét người rẻ tiền, giống như Thang Chấp.



Sự săn sóc và dịu dàng giống như chỉ là vô ý, tình dục mới là thực tế.



Từ Thăng nắm tay càng chặt hơn, Thang Chấp không rút tay về, đang nghĩ về thảm cỏ lớn ở biệt thự ban sáng.



Cậu đang nghĩ nơi đó rất thích hợp cho các bạn nhỏ chạy chơi, nhưng mà thảm cỏ ở công viên bình thường cũng rất tốt.



“Đừng có phụng phịu nữa.” Từ Thăng đột nhiên nói với Thang Chấp.



Thang Chấp nhìn Từ Thăng, Từ Thăng nói với cậu: “Tôi và Triệu Thiều chỉ qua lại vì lợi ích.”



Nghe giống như đang giải thích, Thang Chấp nhìn Từ Thăng một lúc, rất muốn nói gì đó.



Ví dụ như, mặc dù là qua lại vì lợi ích, sau này nếu như có con rồi, chắc là cũng phải làm một phụ huynh có trách nhiệm.



Nhưng mà đây là những lời Thang Chấp không có tư cách nói, nên cậu không nói.



“Thang Chấp.” Từ Thăng cuối cùng cũng bỏ tay Thang Chấp ra, giơ tay nắm lấy cằm cậu, ép Thang Chấp ngẩng đầu lên, “Cậu có nghe thấy không hả.”



Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng có lúc rất tiêu chuẩn kép, rõ ràng là chính anh không trả lời Thang Chấp trước về câu hỏi cậu có phải quay về Tân Cảng không, lại ép Thang Chấp chấp nhận cách nói của anh.



Thang Chấp ngước mặt trả lời anh: “Nghe rồi.” Lại nói, “Từ tổng có thể đừng hung dữ như vậy được không. Anh hơi mạnh tay rồi đó, tôi rất đau.”



Thật ra Thang Chấp không hề đau, cậu chỉ là rút ra được kinh nghiệm, Từ Thăng sợ cậu la đau.



Từ Thăng thanh toán xong rồi, bỏ tay ra, Thang Chấp nhìn bóng lưng tài xế, sau đó lại gần Từ Thăng, lấy lòng mà hôn lên mặt Từ Thăng một cái.



Từ Thăng hắng giọng, nghiêm túc giãn mặt mày ra, giống như đang thẹn thùng vậy, rồi lại nắm lấy tay Thang Chấp.



Lúc trước Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng như vậy sẽ buồn cười hơn là Từ Thăng lúc bình thường, nhưng bây giờ hình như cũng không có cảm giác gì nhiều lắm.