Vụ Bê Bối Khờ Dại

Vụ Bê Bối Khờ Dại - Chương 67




Từ Thăng không thể nhớ nổi lần cuối mình nằm mơ là khi nào.



Hơn nữa anh cho rằng giấc mơ tối nay có lẽ không thể tính là một giấc mơ thật sự được.



Cảnh Thang Chấp nằm trong lòng anh giống như một bức tranh thu nhỏ, xuyên suốt cả một giấc ngủ của anh.



Từ chiều đến tối sau khi làm tình xong, cả người đầy mồ hôi, cho đến sáng sớm khi bị tiếng đồng hồ báo thức quen tai gọi dậy.



Bức tranh thu nhỏ tĩnh lặng giống như mặt trời ngày đông giá rét, trắng bệch, yếu ớt, khó có thể làm tuyết tan, không có quá nhiều hơi ấm, nhưng cậu khiến cho cuộc đời Từ Thăng hai mươi chín tuổi bỗng nhiên bừng sáng.



Tiếng chuông báo thức gây nhiễu loạn bức tranh này, Từ Thăng mở mắt ra, là điện thoại ở phía tủ đầu giường bên chỗ Thang Chấp đang vang lên, màn hình sáng chói, làm sáng một góc nhỏ trong phòng.



Thang Chấp như không nghe thấy, chẳng hề nhúc nhích, Từ Thăng chống tay nhổm dậy, duỗi tay qua bờ vai Thang Chấp, cầm lấy điện thoại, tắt báo thức đi.



Thời gian màn hình hiển thị là bảy giờ rưỡi sáng.



Theo như hiểu biết của Từ Thăng về Thang Chấp, báo thức chắc chắn không chỉ có một lần, nhưng Từ Thăng không muốn đánh thức Thang Chấp, vì Thang Chấp mới ngủ chưa đến bốn tiếng đồng hồ.



Trong lúc do dự, Thang Chấp đột nhiên động đậy, sau đó nhấc tay ôm lấy eo Từ Thăng, vùi mặt vào lồng ngực Từ Thăng, dùng giọng hơi khàn nói ra một con số.



Từ Thăng giật mình, Thang Chấp lại nói: “Mật khẩu điện thoại.”



“Còn năm cái báo thức nữa.” Giọng Thang Chấp lí nhí, giống như trong lúc đang nói thì cậu cũng thiếp ngủ luôn rồi, “Có thể giúp em tắt đi không.” Dán mái tóc đen mềm mại và đôi môi mình vào lồng ngực anh.



Báo thức lại vang lên, Thang Chấp ở trong lòng anh cũng rục rịch, Từ Thăng mới phản ứng được, nhanh chóng nhấn tắt, nhập mật khẩu Thang Chấp vừa đọc, sau đó tắt hết một chuỗi báo thức.



Từ Thăng vừa định khóa màn hình, đột nhiên có một tin nhắn gửi tới, anh vô thức nhấn vào, là của Tịch Mạn Hương.




Tịch Mạn Hương nói với Thang Chấp, nếu như buổi tối về nhà ăn thì nói với bà trước ba tiếng đồng hồ.



Trong phần tin nhắn với Tịch Mạn Hương, Từ Thăng nhìn thấy Thang Chấp có gửi tin nhắn cho bà vào tối qua lúc anh đang tắm.



Thang Chấp nói mình hôm nay chắc có lẽ phải ở công ty cả một ngày, “Vấn đề rất khó giải quyết”, còn gửi thêm mấy khuôn mặt khóc, bịa còn thật hơn cả Từ Thăng.



Từ Thăng cảm thấy rất buồn cười, giơ tay xoa mái tóc và gò má nóng ấm của cậu, hỏi: “Đã ngủ chưa?”



Thang Chấp mơ màng “ừm” một tiếng, nói như đúng lắm: “Ngủ rồi.”



Đương nhiên, Từ Thăng bây giờ đã hiểu, Thang Chấp làm nũng không chỉ là ỷ lại, Thang Chấp hôn không chỉ là yêu.




Còn có rất nhiều thứ mà Từ Thăng trước đây nghĩ Thang Chấp nhất định sẽ thích, Thang Chấp chắc vốn cũng không thích.



Nhưng mà giọng ngọt ngào của Thang Chấp, và dáng vẻ không thể rời xa Từ Thăng đều là thật, khiến Từ Thăng cảm thấy có mấy lúc anh hiểu lầm Thang Chấp, cũng không hẳn đều là lỗi của anh.



Từ Thăng thấy Thang Chấp bây giờ vẫn chưa thể nào trả lời tin nhắn của Tịch Mạn Hương, định chỉnh tin nhắn thành chưa đọc, để tránh Thang Chấp bị lộ, anh quay về trang chính, phát hiện hóa ra trong ghi chép tin nhắn của Thang Chấp chỉ có hai người.



Mẹ và Từ tổng.



Từ Thăng định đặt điện thoại về chỗ cũ, nhưng không nhịn được mà mở ghi chép tin nhắn với “Từ tổng”.



Mỗi một tin nhắn với “Từ tổng”, Thang Chấp đều không hề xóa.



Xem từ dưới lên trên, có những tin Thang Chấp không kèm biểu cảm, có những tin có kèm biểu cảm, cũng có những lúc nói chuyện công việc với “Từ tổng”, hỏi “Từ tổng” muốn ăn cái gì.




“Từ tổng” trả lời chẳng ra làm sao.



Có mấy tin chỉ trả lời hai chữ, có mấy cái là trực tiếp gọi điện thoại sang, trông như Thang Chấp tự biên tự diễn.



Kéo đến tin nhắn đầu tiên, là lần đầu tiên Thang Chấp gửi nhắc nhở lịch trình cho Từ Thăng, còn viết thêm “Từ tổng, đây là số điện thoại của tôi, phiền anh lưu lại”.



Lúc đó Từ Thăng quả thật không hề lưu số Thang Chấp, ghi chép tin nhắn trong điện thoại Từ Thăng cũng không phải toàn bộ như của Thang Chấp.



Mới đầu anh thường xóa những tin nhắn Thang Chấp gửi đến, mãi cho đến một lần nào đó quên xóa, từ đó anh cũng không xóa nữa.



Anh bắt đầu trở nên muốn nhận được tin nhắn và cuộc gọi từ Thang Chấp, nhưng mà ban đầu thường không đợi được.



Từ Thăng khóa màn hình lại, đặt điện thoại về chỗ cũ.



Trong phòng tối đến mức giống như ban đêm, chỉ có qua khe hở tấm rèm, là có thể nhìn thấy lớp sương mỏng nhạt màu trên mặt hồ.



Từ Thăng lại ôm lấy Thang Chấp, nghĩ một hồi, cúi đầu hôn lên trán cậu, thừa dịp Thang Chấp đang ngủ, không cách nào phủ nhận, tự lừa mình dối người nói: “Thang Chấp, em thích anh phải không.”



“Có phải em thích anh rồi không.”



Tin nhắn cũng không xóa, còn chủ động đòi hẹn hò.



Thang Chấp nhúc nhích một cái, Từ Thăng liền im bặt.