Vũ Điệu Bảy Lớp Mạng Che

Vũ Điệu Bảy Lớp Mạng Che - Chương 14




Alex dùng bước chân không nhanh không chậm ra khỏi phòng bệnh, trên người mặc áo khoác và quần ngoài của Billy White, trong tay nắm chặt điện thoại. Mặc dù thanh niên mắt xám đối với điểm này cực kỳ không tán thành, nhưng Alex vẫn dùng thái độ kiên định cùng đặc quyền của cấp trên bắt buộc cậu ta nhận lời, hơn nữa ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh.



Người đàn ông tóc đen cẩn thận tránh những bác sĩ và y tá đi về trước mặt, thật may mắn không đụng vào bác sĩ chữa trị của mình, vì vậy anh rất thuận lợi chuồn khỏi bệnh viện, gọi chiếc taxi, trực tiếp chạy tới khoa giám định vật chứng. Alex sờ sờ phần dạ dày, hiệu lực của thuốc tê đang tản đi, anh loáng thoáng cảm thấy một ít đau đớn, nhưng cũng không để ý, chỉ vội vàng lấy di động ra gọi cho Maurice Norman, anh tin người đàn ông mắt xanh nhất định cũng đã chờ cực kỳ sốt ruột rồi ——



"Chào buổi tối, tiến sĩ, anh không nghỉ ngơi sao?"



"Alex?" Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói dồn dập của người đàn ông kia, "Cậu đang ở đâu? Cậu có khỏe không?"



"Đương nhiên, tôi rất ổn." Alex đối với giọng điệu vô cùng ân cần của y có chút kinh ngạc, "Sao anh hỏi thế?"



"Tôi đã gọi cho cậu rất nhiều lần nhưng cậu vẫn không bắt máy, tôi nghĩ cậu xảy ra chuyện. Hôm nay trong bản tin kênh 8 nói cảnh sát khi đang điều tra án giết người thì phát nổ......"



"A, thì ra là thế, rất giật gân đó." Alex không định đem cả chuyện xuất huyết dạ dày kể cho y biết, "Morris, hôm nay tôi quá bận, cho nên không nghe điện thoại được, thật xin lỗi. Trời ạ, vốn tôi còn lên kế hoạch hôm nay ở chơi cùng Daniel nữa đấy."



"A, việc này tôi nghĩ cậu có thể yên tâm, nhóc thủy thủ của cậu tối nay có tôi ở cùng rồi mà?"



Alex thoáng sửng sốt: "Cám ơn, thật xin lỗi lại phải nhờ anh giúp đỡ, Morris. Tôi biết anh buổi chiều vốn phải làm việc, chưa nghỉ ngơi tốt, kỳ thật, nếu Fanny ở đó thì anh không cần......"



"Hắc, Alex," Người đàn ông mắt xanh dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, "Biết không, tôi thích Daniel, nó cũng rất thích tôi —— ít nhất thích những câu chuyện tôi kể cho nó, tôi và nó sẽ không cảm thấy buồn. Hơn nữa bà Bolton dường như vẫn đang phiền não vì công việc của mình, cho nên tôi nghĩ tôi ở lại bệnh viện là tốt nhất."



"Bây giờ anh đang ở đó sao?"



"Đúng vậy, tôi kết thúc lớp phụ đạo thì tới đây ngay."



Alex cảm kích cười cười: "Cám ơn, Morris."



"Làm việc xong thì nghỉ ngơi cho tốt, cảnh quan, đừng vội sang đây. Có tôi ở đây cậu cứ yên tâm."



Người đàn ông tóc đen đóng điện thoại lại, lo âu trong lòng tựa hồ có giảm bớt được một ít. Trên mặt của anh nhịn không được xẹt qua nụ cười mỉm, mãi đến khi taxi dừng lại tại đích đến, anh mới một lần nữa mang theo vẻ mặt lãnh đạm trước sau như một trong công tác mà đi lên tầng 35.



Tối nay phần lớn mọi người của khoa giám định vật chứng phải tăng ca, họ nhìn qua bận rộn muốn chết, nơi này thậm chí so với ban ngày còn náo nhiệt hơn. Lúc Alex ra khỏi thang máy phát hiện mọi người lui tới khuân vác đủ loại "rác thải", vừa nhìn liền biết là vật chứng của hiện trường vụ nổ, đen sì, tản ra mùi khét. Người đàn ông tóc đen còn chưa kịp cất bước, rất nhanh nghe được một tiếng thét kinh hãi.



"Alex!" Emily Davidson cầm một ly nước từ trong phòng nghỉ đi ra, cô ta tràn đầy kinh ngạc nhìn cảnh thám máu lai này, "Chúa tôi ơi, anh phải ở bệnh viện chứ!"



"Billy giúp tôi đổi ca rồi." Alex mỉm cười nói.



Nữ điều tra viên tóc nâu lộ ra vẻ mặt trách cứ, nhưng chỉ nhún vai: "Mặc dù tôi rất muốn áp tải anh về đó, nhưng tôi nghĩ anh sẽ không phối hợp, trước kia anh cũng là dạng này mà."



"Máu đã ngừng chảy rồi, điều tra viên Davidson, hiện giờ tôi chỉ chưa thể ăn bình thường mà thôi, khả năng còn phải mất một thời gian ngắn nữa mới ăn được chút thức ăn lỏng." Alex nghiêng đầu, "Hiện giờ có phát hiện gì chưa?"



"Không tính là nhiều lắm." Emily Davidson cùng anh đi về phía phòng thí nghiệm, một bên giới thiệu nói: "Nhóm khám nghiệm tử thi đang phân tích xương tìm thấy trong phòng bếp, xét nghiệm vết máu cũng đang làm, Charles còn đang cố gắng khôi phục số liệu trên máy tính kia. Tôi nghĩ anh nhất định mong muốn được xem những kết quả đã có nhỉ."



"Đương nhiên."



Họ đến phòng giải phẫu trước, bác sĩ Malcolm Miller đang ở đó loay hoay với máy khúc xương vỡ. Ông già tóc hoa râm này hiển nhiên đã quen với tính cách của Alex, đối với sự xuất hiện đột ngột của anh cũng không tỏ ra kinh ngạc lắm. Ông pháp y già hiểu rất rõ tầm quan trọng của vụ án này, mà ngay cả chính ông cũng không kịp nghỉ ngơi chút nào liền từ hiện trường hỗn loạn trở về trước bàn giải phẫu.





"Trong dạ dày cậu không có thức ăn, đây là chuyện tốt, bởi vì đợi lát nữa tôi có nói gì cậu cũng sẽ không cảm thấy buồn nôn." Bác sĩ Miller đứng dưới ngọn đèn trắng bệch, đưa cho Alex xem một mẩu xương nhỏ. "Đây là thứ chúng tôi phát hiện trong phòng bếp, nồi nấu kia sau khi bị nổ tung, thứ bên trong bắn khắp nơi, đám thực tập sinh đáng thương quỳ rạp trên mặt đất tìm ước chừng một tiếng sau mới gom được vài mảnh này."



Alex nheo mắt lại nhìn mẩu xương có chút ố vàng: "Điều tra viên Davidson nói cho tôi biết ông cho rằng đây là xương người."



"Đúng vậy. Mặc dù chúng từng bị nấu qua sau này không có cách nào thí nghiệm tính tan của vòng kết tủa protein, nhưng bất cứ ngón giữa của một con tinh tinh nào cũng sẽ không trưởng thành như vậy, hơn nữa tôi đặt mấy mẩu xương này cùng nhau phát hiện chúng có thể hợp lại thành nửa bàn tay, nếu dùng cái này tính chiều cao của nạn nhân, gần 5 feet 10 inches. Tôi cũng chưa từng biết là ở New York có con khỉ nào cao 6 feet cả."



"Không thể kiểm tra DNA sao?"



"Chúng đều đã được luộc nước sôi rồi, nhóc à, có lẽ phải mất chút thời gian."



Alex thở dài: "Nói cách khác trong khoảng thời gian ngắn không cách nào xác nhận được thân phận của nạn nhân?"



"Ừm, chúng tôi hiện giờ còn đang tìm các bộ phận khác của nạn nhân." Emily Davidson bổ sung, "Nhưng hiện giờ xem ra, chiều cao của Peter Palmer chính là 5 feet 10 inches, nạn nhân là hắn có khả năng rất cao. Tôi đã bảo cảnh viên điều tra ở phụ cận. Nếu như là giết người bầm thây, rất khả năng trong thùng rác và cống thoát nước chung quanh còn có hài cốt."



Ông pháp y già cũng tỏ vẻ đồng ý: "Đúng, 'bác sĩ Hannibal' tôn sùng nghệ thuật nhất định không chịu trong nồi súp có tròng mắt, hàm răng gì gì đó. Hy vọng chúng ta có thể nhặt được những thứ gã đã vứt bỏ."



Alex chán ghét nhíu mày: "Ọe....... "



Ông cụ tóc hoa râm vỗ vai anh: "Tôi nghĩ có lẽ Petty bên kia tiến triển tốt hơn nhiều, ít nhất giữa trưa nay những thứ phát hiện trong nhà trọ về cơ bản đều đã có."



Alex cùng Emily Davidson trả lại không gian làm việc yên tĩnh cho bác sĩ Miller, sau đó lại đi vào một gian phòng xét nghiệm bên ngoài, Petty Franklin tóc vàng dưới đèn mổ cỡ nhỏ ngẩng đầu, kinh ngạc mở to mắt. Đôi môi đỏ mê người của cô nhếch lên, bất đắc dĩ cười nói: "Tôi nghĩ anh nhất định cho rằng mình là siêu nhân, Alex."



Người đàn ông tóc đen đi tới bên cạnh bàn, gật đầu: "Đúng vậy, Petty, cô phải hiểu kỳ thật tôi vừa mới thay áo choàng ở trên sân thượng thôi."



Xét nghiệm viên nghiêng đèn sang bên cạnh một chút, chỉ vào túi nhựa trong suốt đã được phân loại này: "Nè, hiện giờ công việc trong tay chúng tôi nhiều đến nỗi có thể phải làm đến sáng mai. Anh muốn biết cái nào trước?"



"Đầu mối tìm được hôm nay trong nhà trọ đường 42."



Petty Franklin cầm lấy mấy cái túi trong đó nhìn một chút: "Ừm, nhiếp ảnh gia nhếch nhác Peter Palmer kia sao? Trong phòng lấy được dấu tay của anh ta, ngoài ra còn có nang lông và tinh dịch. Song chúng tôi phát hiện trong khu nhà trọ có hai vết máu người, một cái trong đó là của nhiếp ảnh gia dã ngoại, cái còn lại là của 'quý ngài thần bí'."



"Nam giới?"



"Nam giới." Cô gái tóc vàng lại từ bên cạnh tìm được vài phiếu xét nghiệm, "A, nhìn xem một chuyện thú vị khác này. Chúng tôi ở hiện trường vụ nổ cũng phát hiện vết máu, lần này càng phức tạp hơn, ngoại trừ nhiếp ảnh gia và 'quý ngài thần bí', còn có một người nữa. Anh biết là ai không?"



Alex nghi hoặc nhìn Emily Davidson bên cạnh, nữ điều tra viên FBI xinh đẹp nghiêng đầu, dường như đang chờ mong đáp án của anh. Người đàn ông tóc đen cười rộ lên: "Trời ạ, chẳng lẽ tôi là Nostradamus sao?"



(Tiêu: Nostradamus là một nhà tiên tri người Pháp)



Petty Franklin đặt hai tờ phiếu xét nghiệm và ảnh hiện trường vào tay Alex: "Nhìn đây, là Dennis Shaun."



Trên mặt Alex thoáng lộ ra sự kinh ngạc, lập tức nhíu mày thật sâu, anh nhìn mảng máu lớn trong bức ảnh, cười khổ nói: "Xem ra nơi này là hiện trường Dennis Shaun bị giết hại, anh ta bị phanh thây ngay tại chỗ này."



Emily Davidson gật gù: "Đúng là có thể suy đoán như vậy, nhưng lại có vết máu của Peter Palmer, cho nên tôi nghĩ chỗ ấy nói không chừng là địa điểm bị giết hại của 'hai người'."




"Nếu là vậy, hung thủ không phải nhiếp ảnh gia kia, mà là 'quý ngài thần bí' đó. Gã có thể tiến vào nhà trọ và phòng tối của Peter Palmer, chứng tỏ quan hệ của họ hẳn là cực kỳ thân mật." Alex buông phiếu xét nghiệm và bức hình xuống, dùng giọng điệu phỏng đoán nói, "Hơn nữa tôi có một nghi vấn, người này nếu như giết chết Dennis Shaun ở khu Brooklyn, tại sao lại phải tới khu Queen để vứt xác? Giả thiết xương trong phòng bếp thật sự là Peter Palmer, vậy lại càng kỳ quái."



"Đúng vậy, hung thủ tại sao không làm vậy với Dennis Shaun chứ?" Nữ điều tra viên tóc nâu đồng ý quan điểm của anh, "Rất rõ ràng sau khi nấu chín trong phòng rồi tách ra vứt bỏ sẽ an toàn hơn là mang thi thể chạy xa đến thế."



Petty Franklin lắc đầu: "Trên thực tế tôi hoài nghi khi hung thủ giết chết Dennis Shaun, Peter Palmer còn sống. Chúng tôi từng kiểm tra độ ẩm và nhiệt độ phòng trong nhà trọ, cực kỳ thích hợp để vi khuẩn sinh trưởng, cho nên liền phân tích hoa quả khô đã bị mốc này, nấm Aspergillus phía trên này phần lớn là vàng xanh, hình dạng bán lông tơ, mà việc này chứng tỏ chúng nó đã sinh trưởng ít nhất 10 đến 14 ngày rồi."



"Nói cách khác, hung thủ có lẽ chỉ ngay trong nửa tháng này đã giết chết Peter Palmer, hơn nữa từng bước xử lý thi thể của anh ta?"



"Tuyệt đối có khả năng."



"Nếu như là cùng hung thủ, tại sao gã không chọn dùng phương pháp nghi lễ chém đầu 'Salome' để làm chứ?"



Emily Davidson giải thích: "Alex, nếu anh nhìn những tài liệu mà chúng tôi phỏng vấn bạn bè Peter Palmer thu được sẽ hiểu ngay, người đàn ông này cũng không phải phái Thanh Giáo. Gã yêu thích mạo hiểm, theo đuổi kích thích, hơn nữa là một người song tính, ưu điểm duy nhất là đối với động vật và kẻ yếu tương đối nhân từ, nhưng thấy thế nào cũng không phải loại hình mà 'Salome' sẽ yêu."



Người đàn ông tóc đen cảm thấy cái đói và sự khó chịu khiến chân anh như nhũn ra, mà hiện giờ tình huống mới gặp phải càng làm anh uể oải. Anh tùy tiện tìm cái ghế ngồi xuống, nuốt ngụm nước bọt.



"Được rồi, chúng ta có thể từ mấy phương diện này bắt tay vào." Alex nói với Emily Davidson, "Đầu tiên có thể điều tra ghi chép xuất ngoại của Peter Palmer, xác nhận chút xem anh ta có phải lại xuất ngoại chụp ảnh không; Rồi tiếp tục hỏi bạn trai và bạn gái của anh ta, lần cuối cùng gặp anh ta là khi nào, nơi nào, trong khoảng thời gian này anh ta thường đi lại gần gũi với ai; Còn phải kiểm tra xe của anh ta, tìm xem bên trong có DNA của Dennis Shaun hay không, nếu hung thủ từ phòng tối vứt xác đến công viên Astoria, vậy khẳng định phải dùng xe, anh ta cũng rất đáng nghi."



"Còn lại phải chờ xác nhận thân phận của hài cốt, đúng không?"



"Đúng vậy, hiện trường hữu dụng nhất là phòng tối của nhiếp ảnh gia." Người đàn ông tóc đen phiền não vò đầu, "Đáng chết, nếu có thể dùng GPS định vị điện thoại di động của kẻ tình nghi, chúng ta sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức lực."



"Vẫn không có tín hiệu." Nữ điều tra viên tóc nâu đối với việc này cũng cảm thấy rất đáng tiếc, "Từ khi bắt đầu đưa thánh giá ra gã lại càng cẩn thận hơn."



"Thằng khốn giảo hoạt." Alex thấp giọng mắng một câu, vỗ bàn một cái.



Emily Davidson đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng gấp, Alex, anh nghỉ ngơi chút thì tốt hơn."



Cảnh thám tóc đen có chút mất tự nhiên né tránh hơi thở ấm áp bên tai, một lần nữa đứng dậy. "Cám ơn đề nghị của cô, điều tra viên Davidson." Anh nhìn đống vật chứng chưa phân loại kia một chút, nói với xét nghiệm viên tóc vàng, "Petty, nếu có phát hiện mới, xin nhanh chóng nói cho tôi biết."




"Không thành vấn đề, nhưng mà anh phải chờ một thời gian khá lâu đấy." Petty Franklin hết cách lật tới lật lui đống túi nhựa kia, "Nhìn đi, những thứ đưa tới từ hiện trường vụ nổ nhiều lắm, dao, nước sơn, phim chụp, sợi đồng, vải dính máu......"



"Chờ một chút!" Alex đột nhiên thoáng sửng sốt, sau đó từ trên tay cô cầm lên một cái túi trong đó.



Emily Davidson và Petty Franklin dùng ánh mắt kỳ quái nhìn động tác của anh.



"Thứ này cũng phát hiện ở hiện trường vụ nổ sao?" Alex lắc lư túi nhựa, trút thứ bên trong ra: Đó là một bộ áo gi-lê màu cam, phía trên có chút dấu vết đốt trụi, còn có máu, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng một ít nhãn.



Xét nghiệm viên tóc vàng gật gù: "Sao, Alex, anh biết thứ này?"



Người đàn ông máu lai cười khan: "Ừm, tôi chỉ...... Cảm thấy nhìn rất quen mắt. Petty, có thể xét nghiệm nó trước không? Tôi muốn mau chóng biết kết quả."



"Đương nhiên là được."




Alex nói tiếng cảm ơn, đi thẳng ra phòng thí nghiệm, dường như tâm tình có chút không yên, thậm chí không liếc mắt nhìn Emily Davidson một cái. Điều này làm cho cô FBI xinh đẹp cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng cô không biết, kỳ thật dưới vẻ mặt bình tĩnh kia, nội tâm của người đàn ông này đã rung chuyển như sóng lớn ngoài khơi bị gió thổi tung lên.



Alex chỉ cảm thấy khó chịu ——



Khi anh nhìn thấy áo gi-lê trong túi nhựa, quả thật cảm thấy cực kỳ quen thuộc, do đó anh rất nhanh nghĩ tới mình đã gặp qua ở đâu: Ngay tối qua, một thanh niên tướng mạo không có chỗ nào đặc biệt đã mặc nó gõ cửa nhà anh, sau đó nói có người bảo gã giao Pizza!



Anh tin tưởng vào hai mắt mình, áo gi-lê trên người thanh niên kia cùng cái này cơ hồ giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả nhãn của tiệm thức ăn nhanh cũng giống nhau. Đây là trùng hợp sao? Trong vô số quán ăn nhanh ở New York, vừa vặn có một tiệm có liên quan đến kẻ tình nghi giết người cùng cảnh sát phụ trách vụ án này? Alex hy vọng đây thật sự chỉ là trùng hợp, bởi vì anh lập tức cũng nghĩ tới phản ứng của Maurice Norman khi ấy —— Người đàn ông mắt xanh kia cười thừa nhận Pizza đúng là y gọi.



Alex ngồi trong phòng nghỉ của khoa giám định vật chứng, có chút cáu kỉnh dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, lật qua lật lại trong ký ức về diện mạo của người thanh niên kia. Đầu óc anh trong thời gian ngắn tuôn ra đủ loại suy đoán, nhưng đều có vẻ hoang đường hết sức.



TV trong phòng nghỉ bật lên, phía trên là bản tin lúc 0h, nữ xướng ngôn viên quyến rũ đang cùng nam đồng nghiệp hói đầu của cô cùng nhau miêu tả vụ nổ xế chiều hôm nay, trên màn ảnh xuất hiện cửa sổ bốc khói đen, đèn cảnh sát lập lòe cùng lính cứu hỏa rối ren càng làm tăng thêm cảm giác khẩn trương của hiện trường. Phóng viên bên ngoài đường cảnh giới đơn giản miêu tả những chuyện đã phát sinh, còn muốn chạy theo Bob Wilson tới hiện trường. Ông da đen mập mạp kia đem trọng trách vứt cho nhân viên trị an, sau đó liền cùng Emily Davidson ra ngoài, dường như đang bàn bạc gì đó. Thoạt nhìn đoạn tin tức này được quay sau khi Alex và Billy White rời đi, người đàn ông tóc đen có chút may mắn mình đã tránh thoát được những ống quay và máy ảnh đó.



Alex nhìn chằm chằm màn hình, đột nhiên nghĩ tới một việc, anh quay đầu, nhìn Emily Davidson từ phía sau anh đi tới, hỏi: "Đài truyền hình nào phát bản tin vụ nổ đó đầu tiên?"



"Hẳn là bản tin kênh 8." Nữ điều tra viên tóc nâu nhìn thoáng qua TV, "Bây giờ là phát lại."



"Lần đầu tiên phát là lúc nào?"



Emily Davidson cổ quái nhìn anh một chút, vẫn trả lời: "Khoảng 20h, sao vậy?"



Alex vội vàng từ trong túi lấy ra di động, chuyển hết nhật ký điện thoại ra. Sắc mặt anh thoáng cái trở nên cực kỳ khó coi, giống như bị người ta hung hăng tát một cái.



Emily Davidson ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn chăm chú vào vẻ mặt âm tình bất định của anh, khuyên: "Alex, trạng thái của anh nhìn qua không ổn lắm, tôi nghĩ anh nên quay về bệnh viện thì tốt hơn. Yên tâm đi, nếu có tiến triển gì, tôi sẽ lập tức nói cho anh biết."



Người đàn ông tóc đen lắc đầu, anh gắt gao nắm chặt điện thoại di động, không nói gì. Nữ điều tra viên tóc nâu có chút giật mình nhìn người đàn ông trước mặt này, trong trí nhớ của cô, anh chàng lai đẹp trai chưa từng lộ ra vẻ mặt phức tạp như vậy trước mặt người khác —— Dường như là phẫn nộ, hoặc như là thất vọng, trong đó còn kèm theo nghi ngờ và thương tâm.



Cô càng thêm bất an mà nghiêng người về hướng cảnh thám tóc đen: "Alex, đừng cố chấp nữa, anh nán lại đây cũng không giúp được gì. Kết quả xét nghiệm của Petty còn phải đợi lát nữa mới có thể cho ra được, anh ——"



"Xin lỗi, điều tra viên Davidson." Alex lạnh lùng cắt ngang lời cô: "Cám ơn sự quan tâm của cô, tôi không sao, chỉ có điều cảm giác hơi mệt chút. Tôi phải chờ ở đây, tôi có thể chờ đợi. Làm ơn để tôi ngồi đây một mình một lúc, được chứ?"



Emily Davidson thoáng sửng sốt, tựa hồ nghe ra kháng cự và xa cách trong giọng nói anh. Anh chưa từng dùng thái độ gượng gạo như vậy đối xử với cô, điều này làm cho nữ điều tra viên già giặn có chút thương tâm, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Cô yên lặng cầm lấy ly nước, rời khỏi phòng nghỉ.



Alex nằm nhoài trên bàn, dúi đầu vào khuỷu tay. Anh có thể nghe được nhịp tim mình trở nên thong thả mà vững vàng, từng chút lại từng chút, giống như tiếng trống nặng nề. Anh hiện giờ biết mình đã bị hai con quái thú bắt được, một con tên là "Sợ hãi", một con tên là "Hoài nghi" ——



Maurice Norman đã nói dối anh: Người đàn ông đó nói sau khi xem bản tin kênh 8, lo lắng cho sự an toàn của anh, cho nên mới gọi điện thoại cho anh. Mà trên lưu trữ cuộc gọi nhỡ toàn bộ đều là từ 18h30 đến 19h06!



Trước khi tin tức truyền ra y đã biết có xảy ra vụ nổ!



Tại sao lại vậy chứ? Alex ôm lấy đầu, đau khổ nghĩ, còn có áo gi-lê màu cam kia, thật sự cũng chỉ là trùng hợp sao? Đôi mắt xinh đẹp, xanh như bảo thạch kia, chủ nhân của chúng đang lừa dối mình sao?



Người đàn ông tóc đen cảm thấy trên người rét run, anh dường như không còn lựa chọn nào khác phải thừa nhận —— Maurice Norman, người đàn ông đột ngột tiến vào cuộc sống anh, ấm áp tựa như ánh mặt trời, hơn nữa khiến anh dần dần bắt đầu yêu mến này, rất có khả năng cũng bị cuốn vào trong hàng ngũ đối tượng tình nghi.



Alex cứ như vậy duy trì tư thế trốn tránh buồn cười, cũng không biết qua bao lâu, anh nghe được tiếng gõ cửa nho nhỏ. Petty Franklin tóc vàng đứng cạnh cửa, hướng anh lắc lư phiếu xét nghiệm trong tay: "Đã có kết quả, Alex, muốn xem không?"