Lúc này câm giác như có địa chấn, núi non rung chuyển, những tảng đá khổng lồ bay tứ tung, một màu vàng hoang vu nhanh chóng lan tỏa ra từ dưới chân Lâm Động với tốc độ kinh người...
Ngọn núi vốn dĩ rậm rạp nhanh chóng khô héo, một cảm giác hoang vu bao trùm toàn bộ không gian.
Sự thay đổi kinh người này lập tức thu hút sự chú y của vô số người, sắc mặt họ cũng kịch biến, trong mắt tràn ngập sự không thế tin nổi. Vi họ mơ hồ cảm nhận được sức sống trong đại địa lúc này đang chui xuống đất rồi tụ lại về một hướng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về một hướng. Ở đó là một thanh niên đứng giang tay ra, thân ảnh gầy gò đó dường như có sức mạnh có thể nâng cả bầu trời.
- Đó là...
Mấy người Đường Tâm Liên kinh ngạc nhìn đại địa. Họ có cảm tri nhạy bén, và nhận ra một luồng sức mạnh cuồng bạo bên dưới lòng đất đang nhanh chóng chảy vào thân ảnh kia.
- Hắn có thể hấp thụ năng lượng của đại địa...thứ võ học thật bá dạo!
Ánh mắt Đường Tâm Liên rực cháy nhìn Lâm Động, người thanh niên này tuổi tác dường như tương tự nàng, ban đầu mới gặp có thể bình thường nhưng trong sự bình thường đó lại ẩn chứa vô số bí ẩn khiến người ta không thể nhìn thấu...
Chầu Trạch gật gù, hắn cúi xuống chạm tay xuống đất, khí tức hoang vu tỏa ra từ đó khiến hắn có cảm giác như quay về thời kỳ hồng hoang Viễn cổ.
- Không biết có chống lại được Hỏa Thần không...
Uỳnh!
Đỉnh núi nơi Lâm Động đứng đột ngột nứt ra thành vô số rãnh sâu, từ dưới đó bắn lên luồng năng lượng cuồng bạo đánh tan cả tầng mây trên không trung.
Quanh người Lâm Động lúc này, năng lượng hùng hồn dang tụ lại, không khí dường như biến dạng cả.
Mức độ hùng hồn của luồng năng lượng đó khiến những cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành cũng cảm thấy nặng nề.
Lúc này nếu nhìn từ trên cao xuống thì sẽ nhận thấy quanh Vô Lượng Sơn trong vòng trăm dặm tất cả đều trở nên hoang vu, năng lượng của khu vực này đã bị Lâm Động hấp thụ.
- Quả nhiên ngươi đã tu luyện thành công Đại Hoang Vu Kinh của Đạo Tông.
Nụ cười khẩy trên gương mặt Hỏa Thần dần tan biến, lúc này hắn không thể không thừa nhận Lâm Động có tư cách khiến hắn phải xem trọng.
- Có điều, ngươi tưởng như vậy có thể ngăn càn được ta sao?
Ánh mắt Hỏa Thần trở nên hung hăng, hai tay kết ấn, cổ họng gầm lên một tiếng. Chỉ thấy trán hắn hiện lên một đạo phù văn màu đen, hắc khí lan tỏa, cả bầu trời ngày một thêm hắc ám.
Vô số người đang nhìn trận chiến với sự chấn động khó lòng che giấu, chẳng ai ngờ được Tranh Bá Chiến lần này lại đến mức này...
Tầng thứ này, đừng nói đệ tử trẻ tuổi, ngay cường giả đời trước cũng ít người đạt tới được.
I - Đáng chết, khí tức Hỏa Thần mạnh hơn rồi...,
Đường Tâm Liên không kìm được cắn môi.
<
- Cả hai đều liều mạng rồi...
Châu Trạch cười khổ, lúc này cả hai bên đều không thể rút lui nữa, hai con hổ đấu nhau, nhất định phải có kẻ thắng.
- vẫn chưa đủ...
Lâm Động từ từ dưa ta ra, rồi khẽ nắm lại, năng lượng hùng hồn ngưng tụ noi bàn tay, dường như không gian cũng như rung chuyển.
Lúc này Lâm Động thấy rằng, chỉ cần hắn muốn là có thể đanh một quyền nổ tung một Vô Lượng Sơn.
Có điều... hắn ngẩng lên nhìn đám mây đên phía xa, khí tức của Hỏa Thần cũng đã mạnh hơn, muốn một đòn giải quyết là chưa đủ.
- Đại Hoang Vu Kinh... hãy thì triển toàn bộ sức mạnh của ngươi đi. Hãy để danh tiếng của ngươi vang dội khắp Loạn Ma Hải này!
Lâm Động bỗng cong người vỗ mạnh hai bàn tay xuống mặt đất.
Rầm!
Cả đỉnh núi rung chuyển dữ dội.
Uỳnh uỳnh!
Vào khoảnh khắc Lâm Động đánh hai chưởng xuống, một luồng năng lượng vô cùng mạnh mẽ tỏa ra bàn tay hắn. Tất cả mọi người đều nhìn thấy, sự hoang vu vốn đang dừng lại bỗng lan tỏa nhanh chóng. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
Một trăm...ba trăm...năm trăm dặm...
Khi thực lực Lâm Động tăng lên, uy lực của Đại Hoang Vu Kinh cũng bất giác đạt đến mức kinh người. Khi ở Dị Ma Thành, Lâm Động dùng Đại Hoang Vu Kinh nhiều nhất chỉ hoang vu hóa phạm vi trăm dặm, nhưng diện tích hiện giờ đã tăng gấp mấy lần.
Sự hoang vu điên cuồng lan rộng, cuối cùng dần dừng lại. Đến khi nó hoàn toàn dừng lại thì tám trăm dặm quanh Vô Lượng Sơn dã biến thành vùng hoang vu khô
Khí tức hoang vu dâng lên, ngay đám hắc khí cũng bị đầy lùi dần.
Rắc rắc...
Lâm Động chầm chậm đứng dậy, vết rạn nứt từ dưới chân hắn lan tỏa ra xung quanh, chớp mắt đã phủ đầy đỉnh núi. Hắn ngẩng lên nhìn Hỏa Thần lúc này vẻ mặt rất khó coi. Lâm Động nhếch mép cười lạnh lùng.
Grào!
Thanh quang chói lòa cuộn trào từ trong người Lâm Động, ngay sau đó tiếng long ngâm chấn động đất giời vang lên. Rồi vô số người kinh hãi nhìn thấy, rất nhiều đạo hoa văn thanh long bay ra từ người Lâm Động với tốc độ kinh người.
Mười...năm mươi... một trăm... hai trăm... ba trăm...
Cả ba trăm con thanh long quấn quanh người Lâm Động, một làn sóng năng lượng nhìn được bằng mắt thường lan tỏa khiến đại địa sụp đồ.
- Ba trăm đạo...
Đường Tâm Liên, Châu Trạch nhìn Lâm Động được bao quanh bởi thanh long với,
> ánh mắt chấn động. Trước đó Lâm Động chỉ gọi là năm mươi con thanh long đãkhiến họ cảm thấy một sự hủy diệt đậm đặc.
- Khốn kiếp!
Đồng tử Hỏa Thần có lại, hắn cảm nhận dược một cảm giác chết chóc từ ba trăm con thanh long đó.
- Từ Tu, cùng ra tay!
Tuy trong lòng không cam tâm, nhưng cuối cùng Hỏa Thần vẫn hô lên. Hắn biết Lâm Động đã dùng hết sức để liều, một mình hắn rất khó chống cự.
Từ Tu ở bên cạnh, ánh mắt lúc này đầy ngưng trọng và chấn động. Hắn nhìn Lâm Động, không kìm được nổi điên:
- Ta dã nói cùng ra tay giết hắn cho xong, tên tiểu tử này không đơn giản.
Tuy vậy nhưng Từ Tu cũng hiểu tình hình lúc này. Hắn nắm tay lại, cả thân thể nhanh chóng đen sì, một thứ năng lượng âm u tỏa ra.
Lâm Động từ từ bay lên không, sâu trong mắt hắn là hình thanh long. Rồi hắn nhìn vồ phía hai kẻ địch, khẽ giơ bàn tay lên rồi nói nhẹ:
-Đi!
Grào!
Tiếng long ngầm vang vọng, rồi tất cả mọi người da đầu tê dại khi nhìn thấy cả ba trăm con thanh long đều lao tới.
Ngay sau đó, cả ngọn Vô Lượng Sơn, bắt đầu nổ tung!