Thần Vật sơn mạch.
Quầng kim quang vẫn chầm chậm xoay chuyển bên trên cổ điện, tỏa ra vô vàn luồng năng lượng kỳ lạ khiến người ta nóng mắt.
Xung quanh cổ điện lúc này, dù trên không trung hay dưới mặt đất đều đông nghịt người. Tất cả đều chăm chú quan sát động tĩnh từ bên trong.
Từ sau khi Lâm Động chui vào trong, không khí ở đây đã trở nên quỷ dị thế này.
Chẳng ai biết được trong bảo khố có lượng Thần Vật lớn thế nào. Nếu lấy Thần Vật bên trong đó tạo nên một đội quân thì uy lực chắc chắn có thể càn quét Thú Chiến Vực.
Đương nhiên, bao nhiêu năm nay, sau vô số lần thất bại cũng ít người mang mộng tưởng đó. Nhưng cảnh tượng chưa từng xảy ra trước đây đã đủ khiến họ chấn động mạnh. Chắc chắn thu hoạch của hắn sẽ khiến nhiều người phải ganh tị.
Trong Thú Chiến Vực, nắm đấm có quyền làm chủ, nếu Lâm Động có được thu hoạch đó, e là khó lòng thoát thân. Tuy Lôi Uyên Sơn cũng là một trong tám đại thế lực Yêu Soái, nhưng ở đây lại có những ba đại Yêu Soái đang canh chừng…
Vì thế ai cũng biết, Lâm Động không xuất hiện còn tốt, một khi hắn xuất hiện thì sẽ biết thế nào là mang tội vì thân có ngọc.
Đến lúc đó, dù là Lôi Uyên Sơn cũng không bảo vệ được hắn.
Trên một đỉnh núi, mấy người bọn Tiểu Viêm sắc mặt căng thẳng nhìn quầng sáng. Tiểu Viêm còn khá, coi như không biết đến những ánh mắt ở xung quanh, còn bọn Trần Thông thì toàn thân căng thẳng, ánh mắt đầy cảnh giác.
Chốc chốc họ lại nhìn về ba ngọn núi của ba đại Yêu Soái ở phía trước. Ba người bọn Thiên Long Yêu Soái lúc này lại nhắm mắt, buông thõng hai tay, dường như không để tâm bất cứ sự xôn xao nào.
Nhưng chỉ người nhạy bén mới nhận ra luồng sức mạnh nguy hiểm quanh người chúng. Hiển nhiên chúng vô cùng canh cánh việc Lâm Động vào được trong bảo khố.
Thời gian dần trôi đi trong không khí cổ quái đó. Chớp mắt đã mấy giờ đồng hồ sau, mặt trời cũng dần xuống núi.
Ánh tàn dường đỏ ối tựa máu.
Ầm!
Ngay khi mặt đất tối sẫm lại vì ánh tịch dương thì quầng kim quang bỗng nổi gợn sóng.
Gần như tất cả ánh mắt lập tức nhìn về phía đó, những người ngồi xuống cũng đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn đầy nóng bỏng.
Ba người bọn Thiên Long Yêu Soái cũng chầm chậm mở mắt ra.
Dao động trên quầng sáng ngày một kịch liệt, cuối cùng một quang ảnh đã bay vút ra rồi đáp xuống mặt đất.
- Lâm Động? Quả nhiên hắn vẫn sống?
- Nhiều năm như vậy rồi…cuối cùng cũng có người vào được bảo khố!
Không khí cả dãy sơn mạch như bùng nổ, vô số người nhìn Lâm Động một cách kích động, đầy kinh ngạc và tham lam.
Họ đều biết trong bảo khố cất giấu vô số Thần Vật, Lâm Động vào được và ra một cách an toàn, không thể nói là hắn không có chút thu hoạch gì.
So với việc tìm cách lấy Thần Vật từ bảo khố thì rõ ràng đoạt từ tay Lâm Động dễ hơn một chút.
Thân hình Lâm Động hiện ra, hắn ngẩng lên nhìn những ánh mắt đang tập trung lên người mình, cảm giác như bị cả một bầy sói vây quanh vậy.
- Đại ca!
Tiểu Viêm thấy Lâm Động xuất hiện thì mừng rỡ, vung tay dẫn cường giả Lôi Uyên Sơn bay tới bảo vệ Lâm Động, rồi ngẩng lên, mắt bắn hung quang ra xung quanh.
Lâm Động khẽ gật đầu, tuy Tiểu Viêm không nói rõ nhưng hiển nhiên hắn cũng nhận ra không khí bất thường ở đây.
Không khí căng thẳng kéo dài một lúc lâu, rồi Thiên Long Yêu Soái chầm chậm bước ra, gương mặt hai đại Yêu Soái còn lại cũng hiện lên vẻ khó hiểu.
- Ngươi thật khiến người khác phải không ngừng bất ngờ…
Thiên Long Yêu Soái nhìn Lâm Động cười, tiếng cười không nhận ra là châm chọc hay thật sự thấy kinh ngạc.
Lâm Động chỉ cười:
- Chư vị ở đây làm gì? Thần Vật bảo khố vẫn ở đây, nhìn ta thì có ích gì>
- Bản tọa rất tò mò làm thế nào mà ngươi vào được bên trong?
Thiên Long Yêu Soái chỉ nói.
- Có thể là…may mắn thôi.
Lâm Động cười.
Thiên Long Yêu Soái nghe vậy chỉ nhướn mày một cái.
- Sức mạnh trong Thần Vật Bảo Khố đã yếu hơn rất nhiều,,,
Quỷ Điêu đột nhiên trầm giọng nói.
Lập tức mọi người đều ồ lên, thậm chí ánh mắt Lâm Động cũng hơi nheo lại, siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh quả nhiên không phải hạng tầm thường.
- Bảo khố hiện nay liệu có phải chỉ còn là cái vỏ rỗn?
Quỷ Điêu Yêu Soái hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Động, mỉm cười nói đầy thâm ý.
- Thử là biết ngay.
Kim Viên Yêu Soái nhạt giọng nói, rồi siết tay lại, cây gậy khổng lồ biến thành một đạo hắc ảnh hàng trăm trượng bắn thẳngg về phía cổ điện.
Uỳnh!
Đại địa rung chuyển, tất cả vội vàng nhìn sang. Cổ điện đã nổ tung vì một gậy của Kim Viên Yêu Soái. Và không có bất cứ một là sóng năng lượng nào bắn ra, Thần Vật cũng không còn cái nào…
Thần Vật trong bảo khố đã biến mất sạch sẽ?!!
Tất cả cũng sững sờ, rồi mắt lập tức đỏ lên, nhìn Lâm Động với ánh mắt đỏ ngầu.
Bọn Tiểu Viêm phía sau Lâm Động cũng sững người. Tiểu Viêm còn khá, chứ mấy người Trần Thông thì da đầu tê rần. Lâm Động lại dám lấy sạch đồ trong bảo khố? Hắn muốn khiến tất cả phát điên sao?
- Hê hê, tiểu tử, ngươi vẫn muốn một tay cả bầu trời sao? Cách nghĩ không tồi, nhưng vẫn còn non lắm.
Kim Viên Yêu Soái cười cười, nói.
Thiên Long Yêu Soái dần thu lại ánh mắt rồi nhìn Lâm Động:
- Lâm Động, ngươi giao Thần Vật ra đây đi, làm người nên lý trí một chút, nhưng thứ đó Lôi Uyên Sơn ngươi không nuốt được hết đâu.
- Các ngươi…không đem chúng đi được đâu.
Quỷ Điêu Yêu Soái cũng mỉm cười, chỉ là nụ cười khiến người ta lạnh gáy.
Lâm Động nheo mắt, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Những điều đó ta hiểu, ta có thể giao tám phần cho Huyết Long Điện, Lôi Uyên Sơn giữ hai phần, thế nào?
Nghe thế Thiên Long Yêu Soái sững người, còn những thế lực khác và Quỷ Điêu, Kim Viên Yêu Soái thì ánh mắt hiện vẻ khó hiểu.
- Được…
Một chữ vừa thốt ra, Thiên Long Yêu Soái lập tức nhận ra ánh mắt lạnh băng của Quỷ Điêu và Kim Viên Yêu Soái, lúc này hắn mới sực tỉnh, ánh mắt tối lại
- Tiểu tử giỏi lắm…muốn dùng một câu nói khiến bọn ta lục đục sao?
- Quỷ Điêu, Kim Viên, các ngươi sẽ không trúng kế của hắn chứ?
Thiên Long Yêu Soái nhìn hai người bọn Quỷ Điêu, cười khảy.
- Hà hà, sao có thể. Tên tiểu tử này đúng là giải hoạt, cứ cướp đi rồi chia nhau sau.
Quỷ Điêu nheo mắt cười.
Kim Viên cũng gật đầu biểu thị tán đồng.
- Tiểu tử, ngoan ngoãn giao ra đây đi. Vốn định để cho ngươi chút cơm thừa canh cặn, nhưng thấy ngươi không thành thực như vậy…Ta thấy ngươi cũng chẳng có phức mà hưởng hai phần đâu.
Thiên Long Yêu Soái lạnh băng nhìn Lâm Động.
Mọi ánh mắt cũng chiếu tới, Lâm Động lúc này đã vì bảo khố mà trở thành mục tiêu của tất cả mọi người.
- Muốn cướp đồ của Lôi Uyên Sơn ta, không dễ vậy đâu!
Tiểu Viêm thấy cục diện như vậy, sắc mặt lập tức trở nên dữ dằn.
- Ha ha, đúng là có khí phách.
Thiên Long Yêu Soái cười chế giễu, rồi nói:
- Dù ngươi có thủ đoạn nào thì hôm nay đừng hòng thoát khỏi tay ba bọn ta!
Trong lúc hắn nói cũng có một luồng khí tức bùng phát. Bọn Quỷ Điêu và Kim Viên cũng phối hợp đẩy khí tức Chuyển Luân Cảnh lên mức cao nhất. Ba luồng khí tức mạnh mẽ cuồn cuộn tới, cả trời đất rung chuyển dữ dội.
Ba cường giả Chuyển Luân Cảnh, lật tay cũng có thể tiêu diệt Lôi Uyên Sơn.
Tất cả cùng nhìn về phía Lâm Động đầy thương hại. Họ biết Lôi Uyên Sơn rơi vào cục diện này là hoàn toàn không thể rút ra được nữa. Thậm chí dù có chủ động giao Thần Vật ra thì cũng khó lòng thoát thân.
Lâm Động ngẩng lên, gương mặt vốn bình tĩnh dần tối lại, giờ họ lại rơi vào tuyệt cảnh.
- Tiểu Viêm, có sợ không?
Lâm Động quay sang, ánh mắt sắc lạnh giống như lôi đình bị chèn ép đến cực điểm chỉ đợi bùng nổ.
- Ở Đông Huyền Vực chúng ta chưa từng sợ, huống hồ là ở đây?
Tiểu Viêm cười, hung sát khí mạnh mẽ hơn trước đây nhiều.
- Nếu vậy…chiến thôi!
Lâm Động cười, gương mặt dần hiện lên sự điên cuồng như ăn sâu trong xương tủy. Cường giả ở xung quanh nhìn mà sững sờ, đối mặt với ba cường giả Chuyển Luân Cảnh mà hắn không thỏa hiệp sao?
Họ không hề biết, hồi đó ở Đông Huyền Vực, dù còn yếu ớt nhưng Lâm Động cũng không thỏa hiệp với ba huynh đệ nhà đó. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
Năm đó như vậy, hiện giờ cũng thế.
Trận chiến sinh tử, chiến giả vi hùng.