Vũ Động Càn Khôn

Chương 1115: Long cốt Hồng Hoang




Cảnh tượng kỳ dị trong Hoá Long Đàm kéo dài trọn năm ngày trời. Sau đó Hoá Long Đàm mới trở nên yên tĩnh hơn. Nước trong đầm dường như phản chiếu thứ ánh sáng màu tử kim.

Có điều, tuy Hoá Long Đàm đã trở lại yên tĩnh nhưng Lâm Động bên trong đó vẫn chưa xuất hiện. Điều này khiến bọn Nguyên Càn chờ đợi sốt ruột. Họ rất muốn biết xem rốt cuộc trong Hoá Long Đàm đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng dù sốt ruột thế nào họ cũng không thể xông vào trong mà kéo người ra được, đành bất lực nhìn nhau chờ đợi.

Và sự chờ đợi đó kéo dài đến một tháng trời.

Sau một tháng, Hoá Long Đàm vẫn tĩnh lặng không chút động tĩnh, vẫn không có một nửa bóng người nào xuất hiện.

Tính ra, từ khi Lâm Động vào Hoá Long Đàm đến nay cũng đã gần hai tháng rồi.



Trên một đỉnh núi bên ngoài Hoá Long Đàm, Nguyên Càn chắp tay sau lưng, hai tháng nay hầu như hắn không hề rời khỏi đây, chỉ nhìn chăm chăm về phía Hoá Long Đàm, có thể thấy hắn coi trọng việc này thế nào.

Phía sau hắn, các vị trưởng lão vẻ mặt cũng đa dạng chờ đợi, nhưng khi thời gian ngày một lâu, trán họ nhăn lại ngày một sâu.

- Tộc trưởng, Lâm Động chắc không sao chứ?

Một vị trưởng lão cuối cùng không kìm được hỏi. Đã lâu như vậy rồi mà chẳng có chút động tĩnh gì, không phải là Lâm Động đã bị tiên tổ giết rồi chứ?

Nguyên Càn lưỡng lự một chút rồi cười khổ, đến hắn cũng không thể cảm ứng được bên trong Táng Cốt Điện.

- Hắn ta dù sao cũng được Thanh Trĩ tiến cử, nếu có chuyện gì thì chúng ta cũng khó ăn nói.

Một trưởng lão chau mày nói. Địa vị của Thanh Trĩ trong Long tộc khá đặc biệt, luận về bối phận, ngay Nguyên Càn cũng dưới một bậc. Nhìn ra cả Long tộc, người sánh ngang được với hắn có lẽ chỉ có mấy lão quái đang bế quan mà thôi.

- Có gắng hết sức, nghe theo mệnh trời thôi.

Nguyên Càn lắc đầu, lúc này rõ ràng có lo lắng cũng chẳng ích gì. Vào Hoá Long Đàm vốn đã là việc nguy hiểm, tin chắc không chỉ Lâm Động mà Thanh Trĩ cũng hiểu rõ.

Các trưởng lão nghe vậy thì cũng không nói gì thêm, lại nhìn về Hoá Long Đàm yên bình, đợi một việc chấn động nào đó xảy ra.

Ở cách đó không xa là những tộc nhân trẻ tuổi đứng sau ba người Nguyên Hinh, Nghiêm Sơn, Nghiêm Phong. Lúc này họ cũng nhìn Hoá Long Đàm với ánh mắt bất định, chắc hẳn thời gian vừa qua họ cũng đã biết được một vài tin tức khiến họ kinh hãi từ các trưởng bối.

- Không ngờ hắn lại vào được Táng Cốt Điện. Nghe nói chỉ ai vào được đó mới có được long cốt Viễn Cổ…

Nghiêm Sơn chép miệng, ánh mắt đầy vẻ chấn động, hắn không thể ngờ Lâm Động lại làm được việc mà rất nhiều cường giả kiệt xuất của Long tộc cũng không làm nổi.

- Lâm Động lợi hại thật!

Nghiêm Phong cũng cảm thán. Cao ngạo như hắn cũng không thể không thừa nhận rằng mình không làm được như Lâm Động.

Những người xung quanh cũng thầm gật gù, bình thường họ mắt cao hơn đầu, thân phận Long tộc đủ để họ có thể coi thường tuyệt đại đa số người cùng lứa, nhưng hiện nay thứ ngạo khí đó đã bị đả kích nặng nề.

Thân là người của Long tộc, họ biết khó khăn thế nào để vào được Hoá Long Đàm.

Phía trước, Nguyên Hinh không nói một lời nào, nàng khẽ cắn môi, cánh tay mảnh mai khoanh trước ngực, đôi mắt quật cường nhìn về Hoá Long Đàm, nhưng rồi sự quật cường đó nhanh chóng trở thành buồn bã.

Là con gái tộc trưởng, đương nhiên nàng biết nhiều thông tin hơn. Vì thế nàng biết lần này Lâm Động không chỉ vào trong Táng Cốt Điện mà còn vào cả không gian ý chí của tiên tổ và khiêu chiến với người.

Tham vọng của hắn không chỉ dừng lại là long cốt Viễn Cổ. Hắn…muốn có được thứ mạnh nhất trong lịch sử Long tộc, long cốt Hồng Hoang!

Đó là thứ mà Thanh Trĩ và cả phụ thân nàng đều không thể chạm tới.

- Ngươi có dã tâm quá lớn, không sợ vì thế mà chết sao…

Nguyên Hinh lẩm nhẩm một mình, tay siết lại. Tuy biểu hiện của Lâm Động trong Hoá Long Đàm khiến nàng khá chấn động, nhưng nàng không cho rằng hắn sẽ thành công. Dù thế nào thì long cốt Hồng Hoang cho đến nay cũng chỉ có một người có được. Đó chính là vị Lục Chỉ Thánh Long Đế từng thống nhất yêu thú giới mà thôi.

Nàng không cho rằng Lâm Động lại có thể sánh được với vị tiên tổ thần thánh trong mắt người Long tộc đó.



Mọi người lại tiếp tục chờ đợi, Hoá Long Đàm vẫn giữ nguyên vẻ tĩnh lặng đó, ngày này nối tiếp ngày kia, chớp mắt đã lại nửa tháng nữa trôi quá.

Gương mặt Nguyên Càn dần dần hiện vẻ lo lắng. Những trưởng lão kia cũng nhìn nhau thở dài tiếc nuối.

Xem ra, mười phần thì đến tám chín phần là Lâm Động thất bại rồi. Nếu không thì không thể nào lại chẳng có chút động tĩnh gì thế này. Dù gì những người có được long cốt Viễn Cổ trước đây cũng không như thế này, hơn nữa Lâm Động vào Hoá Long Đàm đã quá lâu rồi.

Năng lượng trong Hoá Long Đàm tuy dồi dào nhưng vô cùng cuồng bạo, không phải ở trong đó càng lâu thì càng tốt. Vì chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị năng lượng khiến cho cơ thể nổ tung và hoà vào năng lượng trong đầm.

Lúc này, thần tình của những người trẻ tuổi trong tộc cũng thêm nặng nề. Họ vốn tưởng sẽ có kỳ tích xảy ra nhưng không ngờ lại chết yểu thế này.

Bóng tịch dương treo đằng chân trời, ánh mặt trời đỏ thẫm chiếu xuống bao phủ cả không gian. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com

- Tộc trưởng, có lẽ chúng ta nên phong ấn Hoá Long Đàm lại thôi.

Một vị trưởng lão nhìn sắc trời rồi nói.

Nguyên Càn nghe vậy, thân thể dường như hơi run lên, giọng nói có phần nghèn nghẹn:

- Đợi thêm chút nữa.

Vị trưởng lão kia cười khổ:

- Năng lượng trong Hoá Long Đàm toả ra sẽ ảnh hưởng tới sơn mạch quanh đây. Thời gian mở lần này đã quá lâu rồi, xung quanh…

Nói đến đây, trưởng lão nhìn sang những ngọn núi xung quanh Hoá Long Đàm. Bề mặt những ngọn núi này đã mọc ra vảy rồng, ánh nắng chiếu xuống làm phản chiếu những tia sáng lạnh băng.

Nguyên Càn trầm mặc, cuối cùng thở hắt ra một hơi, chầm chậm gật đầu.

Các trưởng lão thấy vậy liền cùng vung tay lên, từng cột quang trụ bắn ra rồi giao nhau phía trên Hoá Long Đàm biến thành một đạo quang trận, chầm chậm hạ xuống chuẩn bị trùm lấy Hoá Long Đàm.

Thế nhưng khi quang trận sắp xuống tới nơi thì đột nhiên mây đen kéo đến, sấm vang chớp giật uỳnh uỳnh vang dội cả đất trời.

- Đợi đã!

Nguyên Càn lập tức nhận ra dị động trên trời, thần sắc hơi biến, trầm giọng nói.

Các trưởng lão cũng lập tức dừng lại, ngẩng lên kinh ngạc nhìn dị động. Một lúc sau như nghĩ ra điều gì, nhìn sang Hoá Long Đàm, ánh mắt thêm phần kinh hãi.

- Không phải chứ…

Không biết ai đã buột miệng kêu lên.

Trên bầu trời, mây đen tích tụ càng ngày càng dày đặc, cả không gian như rung chuyển vì tiếng sấm rền.

Uỳnh!

Hoá Long Đàm phía dưới đang yên tĩnh bỗng nhiên nổi sóng, mọi ánh mắt lập tức nhìn về phía đó. Bên trong đang hình thành một cái xoáy nước khổng lồ.

Vút!

Ngay khi xoáy nước thành hình, một chùm sáng bỗng bắn thẳng lên trời, cùng với đó là một luồng áp lực mạnh mẽ đặc biệt lan toả.

Bên trong chùm sáng có thể thấp thoáng nhìn thấy một thân ảnh đang dần hiện ra.

Uỳnh uỳnh!

Mây đen trên trời bỗng thu gọn lại, hàng trăm hàng nghìn đạo lôi đình khổng lồ, mạnh như vũ bão, đánh xuống thân ảnh trong chùm sáng.

Thế nhưng thân ảnh kia vẫn không hề động đậy, mặc cho lôi đình đánh lên người. Tia sét lấp loé trên người hắn rồi bị hút vào trong.

Lôi đình đánh xuống gần nửa giờ đồng hồ mới dần tan đi. Sau khi mây đen tiêu tan, một luồng tinh thần lực cường hãn lan rộng khắp không gian.

Mây đen tan đi, ánh nắng lại chiếu rọi dãy sơn mạch. Mọi ánh mắt găm chặt vào chùm sáng kia. Thân ảnh đó dường như vươn vai một cái rồi bước ra ngoài.

Đó là gương mặt trẻ tuổi quen thuộc, chỉ có điều, toàn thân hắn lúc này được bao quanh bởi ánh ngọc. Thân thể nhìn có vẻ mỏng manh nhưng lại toả ra thứ toả ra thứ uy lực kinh người.

Sắc mặt của tất cả mọi người đều kịch biến, họ có thể cảm nhận được cảm xúc trong long minh đang run rẩy.

Đó là uy lực đến từ huyết mạch.

Cả sơn mạch lặng như tờ.

Nguyên Càn nhìn thân ảnh gầy gò trên không trung, bàn tay siết chặt, một giọng nói ẩn chứa một sự chấn động sâu sắc vang lên.

- Thật sự…là…long cốt Hồng Hoang.