Vũ Động Càn Khôn

Chương 1132: Rắc rối của Tiểu Điêu




Khi đến tiền điện thì Lâm Động nhìn thấy một vị trung niên nam tử đang ngồi đó với vẻ mặt lo lắng. Người này không hề xa lạ, chính là một trong ba vị siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh hôm đó cùng Tiểu Điêu đến Thú Chiến Vực.

Lâm Động đi vào tiền điện, vị trung niên nam tử lập tức nhận ra, vội vàng đứng dậy bao quyền nói:

- Lâm Động tiểu ca, tại hạ Ngô Trọng, lần này đến làm phiền mong được lượng thứ.

- Ngô Trọng đại ca khách khí rồi.

Lâm Động lắc đầu, ánh mắt có phần nặng nề nhìn Ngô Trọng, hỏi thẳng luôn:

- Tiểu Điêu gặp rắc rối phải không?

Ngô Trọng vẻ mặt cũng nặng nề gật đầu:

- Trong tộc xảy ra một số chuyện rất khó khăn, Tiểu Điêu bảo ta mời ngươi đi một chuyến.

- Chuyện gì vậy?

Lâm Động nhíu mày.

Ngô Trọng quét mắt một lượt, thấy không có người ngoài mới hơi lưỡng lự nói:

- Có lẽ A Điêu cũng từng nói rồi, hắn là một trong những ứng cử viên của tộc trưởng kế nhiệm Thiên Yêu Điêu tộc.

Lâm Động gật đầu.

- Hơn một trăm năm trước, A Điêu là người có thiên phú, kiệt xuất nhất trong tộc. Hồi đó, trong mấy ứng cử viên thì thực lực hắn là mạnh nhất, hơn nữa cũng được tỷ lệ ủng hộ cao nhất. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì khi lão tộc trưởng lui về, hắn sẽ thuận lợi trở thành tộc trưởng kế nhiệm,.

Ngô Trọng nói.

- Nhưng hiện nay đã có bất ngờ rồi…

Lâm Động lầm bầm, có lẽ vì sự cố đó mà Tiểu Điêu mới chỉ còn lại yêu linh trốn trong Tổ Thạch và gặp được hắn.

Ngô Trọng gật đầu, ánh mắt có phần tối lại:

- Một trăm năm trước, trong một lần ra ngoài, A Điêu bị một kẻ thần bí đánh lến, thân bị trọng thương chạy trốn, nhưng trốn mất gần một trăm năm.

- Trong một trăm năm hắn mất tích, trong tộc đã xảy ra tranh chấp, xích mích. Dù sao lúc đó không ai biết được A Điêu còn sống hay đã chết. Hơn nữa, bỗng nhiên ứng cử viên có tính uy hiếp với A Điêu nhất cũng đột nhiên trở nên nội trội.

- Thiên phú của hắn không hề thua kém A Điêu, nhưng trước đây chỉ bình thường, không thể hiện bất cứ dã tâm, tham vọng gì. Nào ngờ, ngay sau khi Tiểu Điêu mất tích, hắn lập tức kích bại tất cả những kẻ cạnh tranh khác, hơn nữa thủ đoạn cũng không tầm thường. Trong một trăm năm hắn đã lôi kéo được một số trưởng lão vốn dĩ ủng hộ Tiểu Điêu sang trận doanh của hắn.

Nói đến đây Ngô Trọng thở dài bất lực:

- Tuy bây giờ Tiểu Điêu đã trở về, nhưng vây cánh của kẻ kia đã nhiều vô kể, danh tiếng trong tộc cũng đã vượt qua Tiểu Điêu.

Lâm Động nheo mắt, đúng là một kẻ biết nhẫn nhịn, xem ra không phải loại dễ đối phó, chẳng trách mà buộc được Tiểu Điêu đến bước đường này.

- Đúng rồi, tộc trưởng Thiên Yêu Điêu tộc các ngươi ủng hộ ai?

Lâm Động đột nhiên hỏi, hiển nhiên là sự lựa chọn của tộc trưởng là quan trọng nhất.

- Lão tộc trưởng chính là phụ thân của Lâm Động. Về tình về lý đương nhiên là ủng hộ A Điêu. Nhưng từ khi Tiểu Điêu mất tích, tộc trưởng đã vào Thiên Động bế quan, trăm năm nay không hề ngó ngàng tới việc trong tộc. Mọi việc đều do các trưởng lão bàn ạc và giải quyết. Cũng chính vì tộc trưởng bế quan quá lâu nên mọi người mới quyết định chọn ra tộc trưởng đời sau để quản lý sự vụ trong tộc.

Ngô Trọng cười khỏ:

- Nếu bây giờ quyết định tộc trưởng kế nhiệm thì rõ ràng khả năng A Điêu thắng là không cao. Hơn nữa, nếu để tên Ngô Cửu U kia trở thành người kế nhiệm, với thủ đoạn của hắn, có lẽ trong thời gian tới A Điêu càng mất đi sự ủng hộ. Lúc ấy, dù tộc trưởng có xuất quan thì cũng không thể giải quyết nổi.

- Ngô Cửu U.

Lâm Động khẽ lẩm nhẩm, đây chính là đối thủ cạnh tranh đáng gớm của Tiểu Điêu sao.

- Tộc đã quyết định năm ngày sau thương nghị chọn ra người kế nhiệm. A Điêu bảo ta mời ngươi đến Thiên Yêu Điêu tộc trước lúc đó. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com

Khi nói điều này trong lòng Ngô Trọng có chút nghi hoặc, chắc hẳn hắn không rõ lắm về quyết định này của Tiểu Điêu. Thực lực của Lâm Động tuy không tầm thường nhưng còn xa mới đạt đến mức có thể ảnh hưởng tới quyết nghị của các trưởng lão Thiên Yêu Điêu tộc. Mời hắn đến lúc này thì có tác dụng gì?

Tuy nghi hoặc nhưng Ngô Trọng không làm ngược lại bất cứ lời dặn nào của Tiểu Điêu, vì thế vẻ mặt không hề thể hiện điều gì.

- Tiểu Điêu còn nói gì nữa không?

Lâm Động hỏi.

Ngô Trọng nghĩ một chút rồi mơ hồ nói:

- A Điêu chỉ bảo ta mời ngươi đến là được. Hắn nói có lẽ ngươi có thể giúp hắn giải quyết một số rắc rối. Còn tại sao hắn lại nói vậy thì ta không rõ.

Ánh mắt Lâm Động lấp lánh một chút rồi gật gù, nói:

- Bao giờ thì lên đường?

Hắn cũng không rõ rốt cuộc Tiểu Điêu nói vậy là có ý gì nhưng hắn đã cần giúp thì Lâm Động sẽ không từ chối.

- Lập tức lên đường!

Ngô Trọng trầm giọng nói, trong tộc hiện giờ đã khẩn cấp lắm rồi, hắn muốn trở về san sẻ gánh nặng với Tiểu Điêu càng sớm càng tốt.

- Vậy thì đi thôi.

Lâm Động cũng không có chút do dự nào, quay sang Tiểu Viêm đang lo lắng bên cạnh, cười nói:

- Đệ ở lại đây, Tứ Tượng Cung vừa mới ổn định, vẫn cần đệ coi sóc. Chỗ Tiểu Điêu cứ để ta lo.

Tiểu Viêm gật đầu, hiển nhiên hắn coi trọng Tiểu Điêu hơn Tứ Tượng Cung, nhưng dù gì bây giờ hắn cũng chưa phải Chuyển Luân Cảnh, dù có đi cũng khó lòng trợ giúp gì được, như thế thì chi bằng ở lại đây.

- Đại ca cẩn thận đấy.

Tiểu Viêm trầm giọng, hắn cũng nhận ra được tình hình của Tiểu Điêu hiện nay dường như không được tốt lắm. Chuyến đi lần này của Lâm Động có lẽ sẽ gặp rắc rối không nhỏ.

Lâm Động gật đầu, cũng không kéo dài thời gian nữa, quay người đi trước, phía sau là Ngô Trọng theo sát.



Thiên Yêu Điêu tọa lạc ở hướng tây năm Yêu Vực, ở đó có một vùng địa vực vô vùng nổi tiếng, tên là Thiên Yêu Vực. Vùng địa vực này thuộc địa bàn của Thiên Yêu Điêu tộc, một trong Tứ đại bá tộc. Ở đây, họ là bá chủ thật sự, bất cứ chủng tộc nào ở địa vực này đều có sự kính sợ sâu sắc với Thiên Yêu Điêu tộc.

Khi hai người Lâm Động đến Thiên Yêu Vưc thì đã là hai ngày sau. Vừa đến là họ cũng không dừng bước mà tiến về quần thể Thiên Yêu Sơn, nơi sâu nhất của Thiên Yêu Vực.

Sâu trong Thiên Yêu Vực là từng dãy núi lớn liên mien bất tận. Núi ở đây cao hàng vạn trượng, gập ghềnh hiểm trở, trên không trung là những trận gió hung mãnh, phi hành ở đây, dù là cường giả Tử Huyền Cảnh cũng không thể kiên trì được lâu.

Sau khi đến Thiên Yêu Sơn, Ngô Trọng huýt sáo gọi một con huyết điêu khổng lồ tới làm vật cưỡi. Sau đó hai người vượt qua trùng trùng núi non, nửa giờ sau thì xuất hiện một tòa đại điện cổ xưa. Đồng thời, vô vàn những luồng khí tức bá đạo hùng hồn cũng xuất hiện trong cảm tri của Lâm Động.

Trên không trung của vùng núi này, chốc chốc lại có những đàn cự điểu hình dạng hung hãn bay qua. Những con yêu thú này cũng có khí tức rất mạnh mẽ, ở đây, chúng hình thành nên một tầng phòng ngự tự nhiên.

Thời gian gần đây Thiên Yêu Điêu tộc dường như phòng ngự nghiêm ngặt hơn. Dù Lâm Động có Ngô Trọng dẫn đường nhưng vẫn bị kiểm tra một lượt rồi mới được vào trong.

- Những tên này càng ngày càng không biết điều, người A Điêu mời đến mà cũng dám kiểm tra!

Lâm Động không bận tâm lắm, nhưng Ngô Trọng thì sắc mặt tím lại, nếu là trước đây thì có ai dám kiểm tra người mà hắn dẫn đến?

Thấy thế Lâm Động chỉ cười an ủi, đồng thời trong lòng cũng thấy nặng nề hơn một chút. Kẻ có tên là Ngô Cửu U xem ra thủ đoạn cũng không thường, dần dần khiến uy tín của Tiểu Điêu trong Thiên Yêu Điêu tộc suy giảm.

Hai người đi thẳng vào sâu trong quần thể núi, hơn mười phút sau, Ngô Trọng đáp xuống đỉnh một ngọn núi nguy nga hùng vĩ. Lâm Động cũng đáp xuống theo, nhưng ngay khi vừa chạm đất thì hắn thấy thân ảnh Ngô Trọng cứng lại, rồi hắn ngẩng lên, chỉ thấy phía trước đang có một vài thân ảnh đang tiến lại.

Phía trước những thân ảnh đó là một nam tử mặc áo bào xám đen, nhìn có vẻ khá trẻ, gương mặt cũng tuấn dật, chỉ có điều hơi âm nhu. Làn môi mỏng khi nhướn lên tạo thành một nụ cười khiến người khác thấy thiếu tự nhiên.

Lâm Động nhìn chăm chăm thân ảnh đó, đồng tử hơi co lại. Hắn có thể cảm nhận được một luồng khí tức rất mạnh từ cơ thể kẻ kia, xem ra cũng là tầng thứ Chuyển Luân Cảnh.

Lâm Động nhìn sang Ngô Trọng lúc này đang thiếu tự nhiên, rồi liếc nhìn nam tử đang tiến lại, trong lòng có chút suy nghĩ.

- Ha ha, Ngô Trọng đại ca có việc ra ngoài à?

Nam tử đó tiến lại cười hiền hòa với Ngô Trọng.

Ngô Trọng cười khan, gật đầu:

- Ta đưa bằng hữu vào tộc tham quan một chút chắc không sao chứ? Ngô Cửu U thiếu tộc trưởng?

Trong Thiên Yêu Điêu tộc, chỉ cần là ứng cử viên cho vị trí tộc trưởng đều được gọi là thiếu tộc trưởng.

Ngô Cửu U.

Lâm Động mím môi.

Ngô Cửu U cười, nhìn Lâm Động với ánh mắt khó nhận ra cảm xúc, vào khoảnh khắc đó, Lâm Động rõ ràng đã nhìn ra sự lạnh lẽo từ ánh mắt đó.

- Vị bằng hữu đây có lẽ là người mà A Điêu gọi là Lâm Động?

Ngô Cửu U mỉm cười.

Sắc mặt Ngô Trọng hơi thay đổi, chắc hẳn không ngờ Ngô Cửu U lại biết được tin này.

Lâm Động không hề có thay đổi gì trên vẻ mặt, hắn cũng cười với Ngô Cửu U rồi cũng khách khí cung tay.

- Hà hà, ai đến cũng là khách. Lâm Động huynh đệ đã đến tộc chơi, nếu có việc gì thì cứ đến tìm ta.

Ngô Cửu U đánh giá Lâm Động từ trên xuống dưới rồi thân thiện nói.

Lâm Động gật đầu cười, sự cảnh giác với Ngô Cửu U tăng thêm một mức. Nếu không phải Ngô Trọng đã cho biết một vài điều thì có lẽ Lâm Động đã có thiện cảm với hắn ta rồi. Ngô Cửu U quả nhiên không phải loại tầm thường.

- Cửu U thiếu tộc trưởng, bọn ta còn có việc, xin đi trước.

Rõ ràng Ngô Trọng không muốn nói nhiều với Ngô Cửu U, nói một câu rồi kéo Lâm Động đi qua bọn Ngô Cửu U.

Ngô Cửu U chỉ cười nhạt, hơi nghiêng đầu nhìn bong Lâm Động đi xa, nụ cười hiền hòa dần biến mất.

- Cửu U thiếu tộc trưởng, lúc này mà tên Lâm Động đó lại đến…

Một kẻ đứng bên cạnh nói nhỏ.

Ngô Cửu U cười, rồi bước đi về phía trước, giọn nói lạnh lùng vang lên:

- Ngay A Điêu cũng bị ta buộc đến bước đường này, một tiểu tử con người Tử Huyền Cảnh đại thành thì làm được gì?