Vũ Động Càn Khôn

Chương 1149: Luyện ngục




Khi Lâm Động vừa dứt lời thì một đạo bạch quang lập tức bắn ra, biến thành Tổ Thạch lơ lửng phía trước. Bề mặt Tổ Thạch hiện ra thân ảnh của Nham.

- Ngươi quyết định rồi?

Nham nhìn Lâm Động lúc này đang ngồi trên thạch đài, nói.

- Lúc này liệu có đường quay đầu không?

Lâm Động cười, nụ cười dường như không biết sợ điều gì. Bao năm nay hắn, chưa nguy nan nào là hắn chưa gặp phải, nếu hắn sợ thì chẳng có tư cách đi được đến ngày hôm nay.

Nham gật đầu với chút tán thưởng, rồi hắn vung tay náo, vô số tia sáng bắn tới trước cửa sơn động. Ánh sáng tan đi, để lộ rất nhiều cây Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa. Tuy chúng đều vẫn còn phong ấn, nhưng xuất hiện với số lượng lớn thế này vẫn tỏa ra một thứ ám hương khiến hồn phách người ta run rẩy.

- Ở đây có tất cả tám mươi tư bông Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa, chắc ngươi đã biết được sự lợi hại của chúng. Ảo cảnh tạo ra từ số lượng này đủ để khiến một cường giả đỉnh phong Chuyển Luân Cảnh chết chìm trong đó.

Gương mặt Nham cũng xuất hiện một chút ngưng trọng hiếm thấy.

- Ừm.

Lâm Động khẽ gật đầu, hôm đó chỉ ba cây Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa đã giữ chân được tộc trưởng Thiên Yêu Điêu, hắn đã biết rõ sự lợi hại của thứ đồ chơi này.

- Ta sẽ dùng sức mạnh của Tổ Thạch tịnh hóa ma tính trong Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa, sau đó dùng năng lượng của chúng để dựng nên Luyện Ngục.

- Luyện Ngục?

Lâm Động vừa nghe thấy cái tên này là thấy tim run run.

- Đó là nơi chuyên dùng để tu luyện tinh thần lực, cũng là thứ chủ nhân ta tạo ra năm đó. Nhưng đáng tiếc Luyện Ngục ngài tạo ra hồi đó đã tan thành mây khói, vì thế ta cần sức mạnh của Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa để tạo lại nó.

- Nếu ngươi thông qua được thí luyện của Luyện Ngục thì có lẽ sẽ đạt đến tầng thứ Phù Tông.

- Làm thế nào mới được coi là thông qua?

Lâm Động nhíu mày.

- Ta không biết.

Nham nhún vai, thản nhiên nói:

- Ngươi phải tự mình tìm đáp án thôi.

Lâm Động không còn gì để nói.

- Ngoài ra, ta chỉ có thể dùng sức mạnh của Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa tạo nên Luyện Ngục, ta cũng không thể vào đó được. Vì thế, trong đó ngươi sẽ phải trải qua sự rèn luyện vô cùng khắc khổ, hơn nữa sẽ mất đi mọi cảm tri về thế giới bên ngoài. Ngay cả ta cũng không thể giúp gì được ngươi. Ở đó, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nham nhìn Lâm Động, giọng trầm xuống:

- Đừng tưởng ảo cảnh là hư ảo, nếu ngươi không thông qua được Luyện Ngục thì sẽ mãi mãi ở trong ảo cảnh cho đến khi tinh thần thể héo mồn, cạn kiệt. Đến lúc đó ngươi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này. Ngươi vẫn muốn tiếp tục chứ?

Lâm Động khẽ siết tay lại, rồi gật đầu chậm rãi nhưng kiên định.

- Hà hà, tốt.

Nham cười hài lòng, rồi không nói gì thêm, chỉ tay một cái, quang phù trên những bông Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa kia dần biến mất. Đến khi chúng hoàn toàn tiêu tan thì không khí trong sơn động dường như đông cứng lại.

Rồi có những âm thanh kỳ lạ truyền ra, Lâm Động nhìn thấy vô số làn ảo hương đậm đặc màu đen giống như ác ma được phóng thích, lan tràn khắp sơn động.

Do số lượng Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa quá nhiều, độ đậm đặc của ảo hương giống như mực đen vậy. Thứ mùi hương quỷ dị đó, ngay cường giả Chuyển Luân Cảnh nếu xông vào cũng chắc chắn chết.

Bạch quang ấm áp chiếu lên người Lâm Động, tách hắn cách biệt hỏi thứ ảo hương đặc như mực kia. Nham đứng cách đó ba thước, quanh người hắn cũng không có ảo hương.

- Ảo hương lập tức sẽ bắt đầu xâm thực ngươi, ánh sánh quanh người sẽ tịnh hóa ma khí trong ảo hương, nhưng ngươi vẫn rơi vào ảo cảnh. Sau đó thì phải dựa vào bản thân ngươi thôi.

Vẻ mặt Nham có phần ngưng trọng, nói.

- Ừm.

Lâm Động gật đầu, hắn hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. Sau đó hắn thấy quầng sáng quanh người mình bắt đầu nhạt dần.

Còn đám ảo hương dày đặc kia thì như ác ma giơ nanh múa vuốt điên cuồng tấn công hắn.

- Nào tới đây, hãy cho ta xem sự lợi hại của các ngươi.

Lâm Động chầm chậm nhắm mắt lại, vào khoảnh khắc mắt nhắm hẳn, một tia lửa đã lóe lên.

Ảo hương màu đen cuối cùng chảy vào quầng sáng, nhấn chìm thân thể Lâm Động, mọi âm thanh đều biến mất.

Nham đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát Lâm Động rơi vào trạng thái hoàn toàn yên tĩnh, cũng thở ra một hơi dài, rồi lầm bầm:

- Tiếp theo chỉ có thể dựa vào chính ngươi thôi…



Không lâu sau khi bị ảo hương vùi lấp, Lâm Động liền cảm thấy thần trí của mình nhanh chóng rơi vào màn đêm. Trong này tĩnh lặng như tờ, rất lâu sau màn đêm mới dần rút đi, ánh nắng chói chang chiếu xuống khiến Lâm Động bất giác nheo mắt lại.

Chạm tay xuống đất thì thấy một lớp cát rất nóng bỏng, lúc này Lâm Động nheo mắt quan sát bốn bề, cả trời đất không có một thứ màu sắc nào khác ngoài màu vàng đỏ.

Nóng bỏng, cả không gian rừng rực cháy như trong lò lửa, còn hắn là một con kiến trong cái lò đó.

Nơi này dường như là một vùng sa mạc.

- Đây chính là Luyện Ngục?

Lâm Động nhíu mày, đứng dậy khẽ vỗ lớp cát nóng bỏng trong lòng bàn tay rồi theo thói quen vận nguyên lực. Ngay sau đó cơ thể bỗng cứng lại, vì hắn đột nhiên phát hiện, nguyên lực trong cơ thể đã biến mất hoàn toàn.

- Không dùng được cả nguyên lực sao…

Lâm Động nhăn trán, cảm nhận thân thể một chút mới nhận ra, giờ hắn chẳng còn gì cả, không có nguyên lực hùng hồn, không có nhục thể cường đại, cũng chẳng có tinh thần lực dồi dào. Cái duy nhất hắn có chỉ là thân thể yếu ớt như hồi hắn mới tu luyện ở Thanh Dương Trấn.

Lâm Động ngẩng lên, vầng mặt trời nóng bỏng chiếu rọi khiến toàn thân hắn nóng giãy. Cát dưới chân cũng khiến bàn chân hắn thấy đau, với thân thể yếu ớt này thì hắn có thể ở đây được bao lâu?

- Thân thể hiện nay của ta có lẽ là biến ra từ tinh thần lực. Nhưng mà…hơi yếu quá thì phải? Hơn nữa, Luyện Ngục sao quá yên tĩnh thế này?

Lâm Động nhìn về phía xa, rồi sắc mặt hắn dần biến đổi. Vì hắn nhìn thấy ở phía đó là một cái vòi rồng đang cuốn cát bụi mù mịt di chuyển về hướng này.

- Nhanh thế sao?

Lâm Động thấy thế không kìm được thầm than rồi co giò chạy. Hắn không nghĩ với thân thể hiện giờ, bị cuốn vào vòi rồng mà vẫn bình yên vô sự.

Có điều, rõ ràng vòi rồng đang nhằm về phía hắn, hắn có chạy cũng chưa chắc có tác dụng. Vì chưa chạy được bao xa thì một cơn lốc đã tạo thành một sợi roi cát quất mạnh lên người hắn.

Binh!

Âm thanh trầm đục vang lên, Lâm Động bị đánh bay ngược về sau, cơn đau từ vai lan đi khắp cơ thể. Nhìn thì thấy phía sau máu chảy đầm đìa, vết thương kéo từ vai xuống hông.

- Đau quá!

Toàn thân Lâm Động run rẩy. Cơn đau này còn mãnh liệt hơn cơn đau của nhục thể. Cái roi cát kia giống như đã đánh hắn tách làm hai mảnh vậy.

Từng giọt mồ hôi túa ra trên trán Lâm Động, ngẩng lên thì đồng tử hắn co lại khi nhìn thấy vòi rồng đã đến gần. Trong đó là mười mấy cái roi cát khổng lồ, điên cuồng quất về phía hắn.

Lâm Động lăn lộn trên đất một cách thê thảm, hai cái roi cát đánh xuống làm mặt đất rung chuyển.

Rầm rầm rầm!

Có điều, với mức độ nhanh nhạy hiện giờ thì rõ ràng Lâm Động không thể tránh được hết. Vì thế, ngay sau đó mấy cái roi khác quất lên người hơn.

Bốp!

Lâm Động bị đánh lún xuống cát, một nửa thân thể lộ ra cả máu thịt. Cơn đau không thể hình dung này khiến mắt hắn dâng tràn tia máu.

Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao thí luyện lại gọi là Luyện Ngục rồi, vì ở đây sẽ quất chết người!

Binh binh binh!

Cơn lốc cuồng bạo không cho Lâm Động chút thời gian nào để suy nghĩ. Từng ngọn roi hung hăng đánh xuống cơ thể đầy máu đã lún sâu dưới cát của Lâm Động.

Bốp bốp bốp!

Roi cát đánh xuống, không gian không ngừng vang lên những âm thanh trong trẻo, nhân ảnh trong cát vẫn luôn giãy giụa, cuối cùng dường như không động đậy nổi nữa.

Trận hành hạ đó kéo dài đúng nửa ngày trời rồi mới dần lui đi. Một giờ sau đó, một bàn tay đầy máu tươi cuối cùng run rẩy thò ra từ trong đống cát, rồi một bóng người mơ hồ đầy máu khó khăn bò ra.

Phù phù. Nguồn: https://thegioitruyen.com

Trước mặt Lâm Động là một màn ảnh mơ hồ, miệng không ngừng thở dốc, gương mặt be bét máu đó vẫn còn đọng lại một sự sợ hãi. Cuối cùng hắn cũng hiểu sự đáng sợ của cái gọi là Luyện Ngục.

Hắn cũng hiểu, tuy đây là ảo cảnh, nhưng nếu thần trí tiêu tan thì sẽ chẳng có cơ hội sống sót nữa…

Lâm Động nằm trên lớp cát nóng, hắn có thể cảm thấy cơn đau đang dần tan biến. Hơn nữa đồng thời với điều đó, cơ thể yếu ớt cũng trở nên mạnh mẽ hơn một chút.

Phát hiện này khiến Lâm Động mừng rỡ, nếu như vậy, khi hắn hồi phục, lần sau chịu tổn thương sẽ nhẹ hơn.

- Hửm?

Ngay khi Lâm Động nghĩ thế, hắn bỗng cảm thấy nhiệt độ mặt đất hạ xuống một cách quỷ dị. Ngẩng lên thì thấy trên không trung là những luồng hàn phong biến thành những mũi đao sắc bén đầy trời.

- Không phải chứ?

Nhìn thấy cảnh tượng đó, thân thể vốn dĩ vẫn còn đau đớn càng thêm lạnh thấu xương.

- Ào ào!

Nhưng sự thật không cho Lâm Động một chút may mắn nào, vừa dứt lời thì những lưỡi đao kia ập tới vùi lấp hắn.

Những tiếng kêu thảm thiết một lần nữa lại vang lên.