Vũ Động Càn Khôn

Chương 1171: Bên trong bóng tối




Cánh cửa đá to và nặng nề chầm chậm mở ra với âm thanh ma sát chói tai, một luồng khí tức cổ xưa như từ vạn năm bay ra, khoảnh khắc đó khiến người ta có cảm giác như trở về thời Viễn Cổ.

Phía sau cánh cửa đá là một vùng tối đen, không có bất cứ tia sáng nào, thứ bóng tối này khiến người ta có chút sợ hãi.

Phía sau, những cường giả kia nhìn cánh cửa được mở ra, ánh mắt đều có phần rực cháy, nhưng khi nhìn sáng thân ảnh cầm trường đao đứng trước điện thì tiêu biến dần, thay vào đó là sự thất vọng và không cam lòng.

Tuy họ còn cách thần điện chỉ mấy trăm trượng, với tốc độ của mình có thể chớp mắt là tới. Nhưng chỉ mấy trăm trượng đó lại khiến họ giống như cách một cái rãnh sâu vô tận.

Mạnh như Côn Uyên, để ngăn chặn thân ảnh kia trong chốc lát đã phải trả giá bằng một cánh tay, tuy thực lực tầng thứ này có thể trùng sinh cánh tay, nhưng thương thế đó vẫn không phải nhẹ.

- Đại ca, bọn ta đợi huynh ngoài này.

Tiểu Viêm hét lớn với Lâm Động.

Lâm Động gật đầu, nhìn sang Cửu Phong và nữ tử có tên Côn Linh, rồi không do dự tiến vào trong trước.

Cửu Phong và Côn Linh thấy thế, hơi lưỡng lự một chút rồi cũng bước vào. Đến lúc này rồi, dù phía trước có là núi đao biển lửa cũng phải xông vào.

Uỳnh!

Ngay khi ba người bước vào thần điện thì cánh cửa đá kia đóng sầm lại, bụi bay lên mù mịt, chặn mọi ánh sáng từ bên ngoài lại.

- Xem ra chỉ có thể đợi thôi…

Tiểu Điêu nhìn cánh cửa đóng chặt, lắc đầu bất lực, Thôn Phệ Thần Điện quả nhiên không dễ vào.

- Hà hà, Lâm Động tiểu ca có Thôn Phệ Tổ Phù, chắc hắn khả năng có được truyền thừa của Thôn Phệ Chủ là rất cao. Chúc Lê đại trưởng lão khẽ cười, nói với thanh âm chỉ mấy người bọn họ nghe thấy.

- Đúng là dễ dàng cho tiểu tử đó rồi.

Liễu Thanh chẹp miệng, rồi ngồi xuống khoanh chân lại. Hắn cũng khá thoải mái, nếu truyền thừa đã không có duyên với hắn thì đừng suy nghĩ nữa.

Mọi người cũng cười cười rồi đều ngồi xuống.

Trên không trung, rất nhiều cường giả cũng chỉ có thể lắc đầu bất lực, nhưng họ không tản đi mà có chút không cam lòng đợi ở đây, muốn xem có còn cơ hội nào nữa không.

Khi không khí trên đỉnh núi dần trở nên tĩnh lặng, phía chân trời xa dường như có một luồng hắc khí tràn vào, gió nhẹ thổi tới, hắc khí lại tan đi một cách quỷ dị.

- Hử?

Chúc Lê đại trưởng lão đang nhắm mắt bỗng mở ra, lông mày nhíu lại nhìn về phía xa. Ánh mắt có chút nghi hoặc, rồi lắc đầu và nhắm mặt lại.





Bước vào trong cánh cửa đá, bóng tối ập tới như thủy triều che lấp tầm nhìn. Nhưng Lâm Động vẫn nghe thấy hai tiếng thở cách đó không xa ở phía sau, hiển nhiên Cửu Phong và Côn Linh cũng vào.

- Sao lại chẳng có gì vậy?

Lâm Động thận trọng tiến về phía trước một chút, bóng tối đen kịt này khiến hắn không kìm được mà nhíu mày.

Tinh thần lực lan tỏa, hắn định thăm dò môi trường trong này.

- Hửm?

Thế nhưng ngay khi tinh thần lực của hắn vừa lan ra thì thần sắc đột nhiên thay đổi. Vì hắn cảm giác thấy tinh thần lực tỏa ra lại dần dần biến mất một cách quỷ dị. Dường như nó bị thứ gì ẩn tàng trong bóng tối thôn phệ vậy.

- Á?

Một tiếng kêu khẽ đột nhiên vang lên từ đằng sau, là tiếng của Côn Linh, trong tiếng kêu đó đầy sự kinh ngạc.

- Nàng ta cũng phát hiện ra sao?

Lâm Động thầm nghĩ, xem ra Côn Linh cũng dùng tinh thần lực thăm dò nhưng lại phát hiện tinh thần lực bị thôn phệ như hắn.

- Hai tiểu bối các ngươi đi phía sau, nơi này do ta quản trước.

Khi Lâm Động đang suy nghĩ thì Cửu Phong lạnh lùng nói.

Lâm Động chau mày, nhưng cũng kệ. Côn Linh nghe thế cũng nhíu mày, giọng trong mà lạnh:

- Cửu Phong tiền bối, ngài là cường giả Luân Hồi Cảnh, hẳn là truyền thừa này không có tác dụng mấy với ngài? Hà tất phải miễn cưỡng từ bỏ con đường vốn thuộc về mình?

Côn Linh nói giọng trong trẻo, nhưng ý chế giễu khá rõ ràng, Lâm Động nghe mà thấy mát lòng mát dạ.

- Tiểu nha đầu, lão phu không đến lượt ngươi giáo huấn!

Cửu Phong giận dữ nói, rồi lão vung tay, ánh sáng chói lòa bùng phát bắn về phía bên phải không gian tối tăm.

- Ngài!

Côn Linh thấy Cửu Phong không màng thân phận mà ra tay thì hơi nổi giận. Thân thể lướt ra sau, tinh thần lực hùng hồn dâng trào biến thành một bông hoa sen màu bạc.

Bùm!

Ánh sáng chói lòa oanh kích lên bông sen bạc, sóng xung kích kinh người lan ra bốn phía, Cửu Phong không hề lay động, nhưng Côn Linh lại hự một tiếng trong cổ họng.

Dù gì Cửu Phong cũng là cường giả Luân Hồi Cảnh, nếu không phải vì trong không gian này thì Côn Linh căn bản không đánh nổi một hiệp. Tuy hiện giờ áp chế thực lực nhưng lão vẫn rất cường hãn, giao đấu chính diện thì đương nhiên Côn Linh không phải đối thủ của lão.

- Lão già này đúng là không cần thể diện nữa!

Lâm Động cảm nhận được động tĩnh phía sau, không kìm được thầm chửi. Về vai vế, Cửu Phong hơn hẳn Côn Linh, hạ thủ còn không theo quy tắc, đúng là khiến người khác căm ghét.

- Tiểu tử, còn ngươi nữa, đứng lại cho ta!

Phía sau Cửu Phong quát, đương nhiên theo đó là một luồng nguyên lực mạnh mẽ.

- Lão già ngươi lớn tuổi vậy rồi còn không biết liêm sỉ!

Thấy lão ra tay với mình, sắc mặt Lâm Động lạnh băng, thân hình khẽ động tránh về phía sau, khóe miệng cười khảy.

Phì!

Trong bóng tối có tiếng cười khẽ của nữ tử, tiếng cười đó mang chút thống khoái.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Sắc mặt Cửu Phong vì thế mà tối sầm lại, nhìn Lâm Động:

- Đừng tưởng có Long tộc, Thiên Yêu Điêu tộc chống lưng mà ta không làm gì được ngươi!

- Vậy ngươi thử xem!

Lâm Động cười khảy, chỉ cần lão già này không dùng đến thực lực Luân Hồi Cảnh thì hắn không sợ.

- Hừ!

Hàn ý lóe lên trong mắt Cửu Phong, lão hừ lạnh, thân hình lao vút tới nhanh như chớp, bàn tay giống như ưng trảo, ngón tay phát sáng, thấp thoáng tỏa ra sức mạnh Luân Hồi. Cửu Phong đã muốn hạ sát thủ.

- Lão cẩu ngươi!

Lâm Động nghiến răng, tinh thần lực màu bạc trào dâng như thủy triều. Trong tinh thần lực lấp lánh lôi quang, biến thành lôi đình lao thẳng về phía Cửu Phong.

Bùm!

Nhưng Cửu Phong không hề né tránh, tung trảo bóp nát con lôi long đang lao tới.

Vút!

Lôi quang lấp lánh, một cây quyền trượng bắn ra nhắm thẳng cổ họng lão.

Keng!

Cửu Phong cười khảy, búng tay lên đỉnh Lôi Đế Quyền Trượng, ánh sáng lấp lánh khiến công thế của Lâm Động không thể tiến về phía trước.

- Tiểu tử ngươi cũng có chút bản lĩnh, nguyên lực không ra sao nhưng tinh thần lực thì khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác. Nhưng chỉ như vậy chưa đủ để chặn ta đâu!

Cửu Phong nói.

Vút vút!

Thế nhưng khi lão vừa dứt lời thì đột nhiên có kình phong mạnh mẽ quét tới. Cửu Phong hừ lạnh, vung tay lên, ánh sáng chói lòa biến thành một tấm lá chắn.

Rầm rầm!

Vô số cánh hoa sen bạc đâm thẳng lên tấm lá chắn nhưng không thể công phá nó. Có điều nó cũng khiến Cửu Phong phân tâm, Lâm Động lùi về sau, đồng thời nhìn về bóng tối cách đó không xa. Người vừa ra tay đương nhiên là Côn Linh, xem ra nàng ta suy nghĩ cũng thấu đáo, ở đây chỉ có ba người, nếu Lâm Động chết trong tay Cửu Phong thì e nàng cũng không thoát được. Nếu đánh đơn e là hai người họ khó lòng chống đỡ được Cửu Phong, vì thế nàng không muốn thấy Lâm Động chết ở đây.

- Hai tiểu bối, lẽ nào các ngươi liên thủ là chống lại được ta?

Cửu Phong nheo mắt, tuy trong bóng tối nhưng vẫn có thể tưởng tượng được gương mặt đó đen tối thế nào.

Ngay khi lão ra tay thì sắc mặt bỗng kịch biến, thân thể không dám động đậy chút nào.

Hành động kỳ quặc đó khiến Lâm Động ngạc nhiên, định nói thì giọng nói của Nham vang lên:

- Cẩn thận, nguyên lực và tinh thần lực trong người ngươi đều đang biến mất.

- Cái gì?

Lâm Động nghe thế thì đại kinh, tâm thần khẽ động, quả nhiên thấy nguyên lực, thậm chí tinh thần lực đã mất đi rất nhiều.

- Cái này?

Nếu mất nguyên lực và tinh thần lực vào lúc này thì e là Cửu Phong một chưởng sẽ đập chết hắn.

- Không cần lo, bọn chúng cũng vậy, chỉ cần vào đây, sức mạnh của tất cả đều sẽ bị thôn phệ dần dần.

Nham nói.

- Vậy phải làm sao? Nếu sức mạnh bị thôn phệ hết…

Lâm Động trầm giọng hỏi.

Nham cũng trầm mặc, hắn đã thử ngăn chặn việc biến mất nguyên lực và tll nhưng không có tác dụng.

Lâm Động chau mày, trong đầu không ngừng suy nghĩ, rồi bỗng nghiến răng, ngồi xuống nói:

- Cái đại điện đáng chết này thôn phệ sức mạnh của ta, ta sẽ thôn phệ ngược lại nó!

Lâm Động ngồi khoanh chân, Thôn Phệ Tổ Phù chấn động, nếu lúc này nhìn thấy Lâm Động thì sẽ nhận ra, trên bề mặt da hắn có vô số đường hoa văn màu đen lan tỏa, thôn phệ lực cũng bắt đầu lan ra.

Uỳnh!

Lâm Động bỗng kinh ngạc mà vui mừng nhận ra, năng lượng đang tiêu tan trong bóng tối đang bắt đầu chảy lại về cơ thể hắn.

Tuy tốc độ không bằng tu luyện bên ngoài, nhưng đủ để khiến Lâm Động vui mừng vạn phần. Như vậy ít nhất có thể đảm bảo cho hắn đủ sức mạnh.

- Lão cẩu kia không có Thôn Phệ Tổ Phù, chắc chắn không thể hồi phục sức mạnh, lão sẽ mất dần sức mạnh, đến khi sức mạnh tiêu biến hoàn toàn xem ta xử lý ngươi thế nào!

Lâm Động nhìn về một nơi nào đó trong bóng tối, nghiến răng, mắt lóe hung quang.

- Ủa, không đúng!

Thần sắc của Lâm Động bỗng thay đổi, vì hắn nhận ra cũng có một luồng sức mạnh khác đang tranh chấp năng lượng với hắn.

- Sao có thể?!

Phát hiện này khiến tâm thần Lâm Động run lên. Trên thế gian này lại có một người khác cũng có thôn phệ lực?!