Vũ Động Càn Khôn

Chương 1221: Cây lặng gió dừng




Lâm Động cuối cùng cũng không thể thoát khỏi cái kẹo kéo này. Điều này khiến hắn khá bất lực, nhưng sự việc đã thế này, rõ ràng sẽ không rời khỏi Ứng Hoan Hoan. Nếu không thay đổi được thì tạm thời cứ chấp nhận vậy. Giờ cục thế cũng có phần hỗn loạn, bọn dị ma bắt đầu lộ diện, cộng với thân phận Băng Chủ của Ứng Hoan Hoan đã bạo lộ, nếu có dị ma cường đại nữa tới thì cũng rất phiền toái. Có một đầy tớ miễn phí như Viêm Chủ đây cũng thấy an toàn hơn.

Nghĩ vậy Lâm Động cũng không lo lắng nữa, Nguyên Môn đã bị tiêu diệt, cũng không cần thiết ở lại đây nữa. Sau khi nói chuyện một lúc đại quân bắt đầu trở về Đạo Tông.

Liên minh Chu Nguyên được dựng nên tạm thời cũng không cần thiết tồn tại nữa, không ít cường giả cáo từ rời đi. Lâm Động cũng không níu kéo họ, tuy lúc này thu hút những cường giả này sẽ tăng thực lực cho Đạo Tông nhưng hắn không muốn làm như vậy lắm. Sở dĩ hắn thích Đạo Tông là vì Đạo Tông khiến hắn có cảm giác đáng để bảo vệ. Nếu đột nhiên có một lượng lớn cường giả xa lạ thì phong khí Đạo Tông khó tránh sẽ thay đổi, mà Lâm Động thì không muốn điều đó.

Vì thế, hắn muốn Đạo Tông dần dần mạnh lên chứ không muốn bị xung kích rồi thay đổi về bản chất.



Khi đội quân Lâm Động trở về Đạo Tông, đón tiếp họ là vô số những đôi mắt long lanh, tiếng hoan hô vang dậy đất trời, cách xa hàng nghìn dặm cũng nghe thấy.

Tất cả đệ tử Đạo Tông đều xúc động đến đỏ mắt xông ra ngoài Đạo Tông. Một năm nay không biết đã có bao nhiêu sư huynh đệ của họ chết trong tay Nguyên Môn, nhưng họ vẫn phải kìm nén thù hận, nghiến răng nhìn chúng diễu võ dương oai trong khi bản thân thì rụt vào trong đại trận hộ tông. Thậm chí thỉnh thoảng đi ra ngoài cũng thấp tha thấp thỏm, không dám bạo lộ thân phận là đệ tử Đạo Tông.

Mọi thứ đã bắt đầu thay đổi khi người thanh niên phong trần kia một lần nữa xuất hiện ở Đạo Tông.

Dáng người hắn vẫn hiên ngang như thế, chỉ là gương mặt trẻ tuổi có thêm phần kiên nghị. Hắn rời Đạo Tông ba năm, khi trở về lại gánh vác trọng trách, giống như ở Dị Ma Vực ba năm trước, vào thời khắc quan trọng, dùng sức của một mình mình cứu vãn tình thế.

Sau khi hắn trở về, bọn Nguyên Môn vẫn đàn áp khiến họ không ngẩng đầu lên được bắt đầu rút lui, cuối cùng bị hắn triệu tập binh mã giết đến Nguyên Môn, giải quyết mọi ân oán.

Đệ tử ở lại Đạo Tông có lẽ không thấy trận chiến kinh người trước Nguyên Môn, nhưng họ vẫn luôn tin tưởng, lần này dưới sự dẫn dắt của Lâm Động, Đạo Tông sẽ lại quật khởi!

Thân ảnh đó cuối cùng cũng không khiến họ thất vọng, hắn đưa người đi, cuối cùng đem thành quả mà họ nằm mơ cũng muốn khải hoàn trở về.

Tuy trong lịch sử Đạo Tông, có lẽ cũng đã xuất hiện không ít đệ tử ưu tú, nhưng ai cũng hiểu, Lâm Động đã vượt qua tất cả tiền bối trước đây của Đạo Tông.

Có một loại người, chủ định là được khắc ghi tên tuổi.



Đạo Tông ăn mừng liên tục đến năm ngày, trong thời gian này tin tức Nguyên Môn bị tiêu diệt cũng lan truyền khắp Đông Huyền Vực. Vậy là sự vui mừng lan từ Đạo Tông ra cả Đông Huyền Vực.

Cả Đông Huyền Vực đều bị chấn động.

Cuộc chiến Nguyên Môn phát động ảnh hưởng đến cả Đông Huyền Vực, vô số tông phái, vương triều đều đã tan thành tro bụi dưới vó ngựa của Nguyên Môn. Nhưng đối mặt với cường thế của Nguyên Môn, dù họ có hận nhưng cũng chỉ có thể trốn chui trốn lủi, không ai có thể ngờ, Nguyên Môn không ai dám đối địch lại nhanh chóng sụp đổ như vậy.

Khi ấy, danh tiếng của Đạo Tông cũng đạt đến mức cao nhất, mạnh như Nguyên Môn cuối cùng cũng bị Đạo Tông giải quyết, trên Đông Huyền Vực con tông phái nào có thể tranh hùng với Đạo Tông?

Rất nhiều siêu cấp tông phái của Đông Huyền Vực bị Nguyên Môn tiêu diệt, cục thế trước đây đã bị phá vỡ, siêu cấp tông phái thực sự chỉ còn Đạo Tông và Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Rõ ràng sau trận loạn chiến này thì hai siêu cấp tông phái này là nngười hưởng lợi lớn nhất.

Khi danh tiếng Đạo Tông lên đến mức đỉnh điểm, tên tuổi của Lâm Động cũng theo đó mà vang dội khắp Đông Huyền Vực. Vì ai cũng biết rõ, trong trận phản công của Đạo Tông ai mới là người quyết định chính. 

Ngoài ra, nhờ tên tuổi Lâm Động mà vương triều Đại Viêm cũng bắt đầu được mọi người trong Đông Huyền Vực biết đến. Một vương triều cấp thấp không hề nổi bật gì có lẽ bây giờ không một vương triều nào dám gây hấn.

Trong thời gian sau đó, dần dần một vài siêu cấp tông phái bắt đầu xây dựng lại, nhưng thực lực và danh khí đều không bằng trước đây. Họ cũng rất thông minh, luôn giữ kính ý, tỏ thái độ coi Đạo Tông là thủ lĩnh. Sau khi chứng kiến thực lực của Đạo Tông thì rõ ràng họ không có tư tưởng nào khác.

Với thái độ đó của những tông phái khác, Đạo Tông không đồng tình cũng không phản đối. Họ không có dã tâm như Nguyên Môn, muốn tất cả tông phái trên Đông Huyền Vực phải thần phục mình. Mọi việc họ làm chỉ là để bảo vệ Đạo Tông, đồng thời kết thúc một vài ân oán mà thôi.

Dù thế nào thì Đông Huyền Vực cũng đã dần bình lặng trở lại, vùng đất này cũng lại phát ra những tia sáng hưng thịnh hơn trước.



Trái ngược với sự sôi sụng bên ngoài, bên trong Đạo Tông sau niềm vui nhanh chóng đã bình lặng trở lại. Tuy cả tông phái vẫn trong không khí thả lỏng, tự hào nhưng sự cuồng hoan quên bản thân mình cũng đã dứt. Những đệ tử cũ và mới thu nhận đều đang tập luyện như thường lệ, chỉ có điều quy mô đã lớn hơn trước mà thôi.

Lâm Động dạo bước trong Đạo Tông, thỉnh thoảng lại có đệ tử chạy qua, có một vài nữ đệ tử mặt đỏ bừng hiếu kỳ quan sát hắn, từ xa còn có tiếng hò hét “Lâm Động đại ca”.

Lâm Động cũng gật đầu mỉm cười với họ, thấy những đệ tử đó nhìn mình phấn khích thậm chí sùng bái, sự căng thẳng cũng được thả lỏng, cảm giác đó giống như ba năm trước khi hắn mới vào Đạo Tông.

Bao năm nay, Lâm Động đã trải qua không ít cuộc chiến sinh tử, có lúc cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng hắn biết mình không thể dừng lại, hắn phải gánh vác quá nhiều thứ, nếu dừng lại thì có lẽ Đạo Tông bây giờ đã thành phế tích. Những sư đệ sư muội Đạo Tông với nụ cười rạng rỡ kia có lẽ cũng không tồn tại. Gia tộc, cha mẹ hắn cũng bị vùi lấp trong huyết hỏa.

Đôi khi, để bảo vệ điều gì luôn phải bỏ ra một vài thứ, nhưng cũng may, cho đến bây giờ Lâm Động chưa từng thấy hối hận.

Với tâm thái vô cùng thoải mái, Lâm Động lên tu luyện đài rồi ngồi xuống cạnh dòng đan hà. Cách hắn không xa có rất nhiều đệ tử đang ngồi tĩnh tu, hấp thụ luyện nguyên lực trong đan hà.

Không khí an tĩnh khiến Lâm Động có cảm giác lười nhác.

Đã mười ngày sau khi Nguyên Môn bị tiêu diệt, thương thế của Lâm Động cũng đã bình phục. Mười ngày này hắn cũng hoàn toàn thả lỏng, không quan tâm đến bất cứ việc gì bên ngoài. 

Mấy người Ứng Huyền Tử dường như cũng hiểu tâm cảnh của hắn, thời gian này cũng không đến quấy rầy hắn, mặc cho hắn cả ngày lười nhác trong Đạo Tông, cảnh tượng đó cũng khá thú vị.

Lâm Động ngồi ngẩn ngơ nhìn dòng đan hà, một lúc sau dường như hắn mệt, hai mắt nhắm dần nhắm lại.

Trước mắt là một màu đen, nhưng trong lòng hắn lại rõ như ban ngày, hắn có thể cảm nhận được cảm giác phấn khích, tự hào của cả Đạo Tông, thậm chí của mỗi người đệ tử.

Cảm giác đó khiến dường như khiến Lâm Động cũng thấy ấm áp, nóng bỏng.

Đột nhiên thấy thật thư thái.

Vì rất thứ thái nên thân thể Lâm Động cũng không có bất cứ động tĩnh gì…

Trên tu luyện đài thời gian nhanh chóng trôi đi. Khi đệ tử kết thúc tu luyện thì vẫn thấy Lâm Động ngồi im lìm ở đó. Họ nhìn cái bóng lưng đó bỗng thấy hoảng hốt, cảm giác như thân ảnh đó bỗng nhiên dung nhập vào trời đất, không chạm tới được, cũng không thể cảm ứng.

Mọi người bắt đầu lầm rầm bàn tán, cuối cùng ngày một nhiều đệ tử tiến lại nhìn thân ảnh đó với ánh mắt kinh dị.

Vì động tĩnh ngày một lớn, cuối cùng đến Ứng Huyền Tử bọn họ cũng chú ý tới. Họ thấy Lâm Động không có bất cứ luồng khí tức nào, thậm chí nguyên lực, tinh thần lực cũng dừng lưu chuyển, sắc mặt có phần ngưng trọng. Dù gì kiến thức của họ cũng nhiều, tuy không hiểu vì sao Lâm Động lại như vậy nhưng dường nhưu đó là một trạng thái vô cùng huyền diệu.

Trên con đường tu luyện, khổ tu là căn bản, nhưng cũng có cái gọi là cơ duyên. Đôi lúc sự giác ngộ bất ngờ còn hơn khổ tu mười năm. Lâm Động lúc này dường như đang trong trạng thái kỳ lạ, tuy họ không hiểu, nhưng họ biết có lẽ rất quan trọng với Lâm Động.

Vậy là họ bảo đệ tử giải tán tránh làm phiền Lâm Động.

Trên đỉnh một ngọn núi trong Đạo Tông, Viêm Chủ cũng nhìn về thân ảnh gầy gò trên tu luyện đài, ánh mắt có thần quang, lóe lên một chút kinh ngạc.