Vũ Động Càn Khôn

Chương 1248: Đoàn tụ




Bên ngoài Dị Ma Vực, bốn người Lâm Động hiện ra, Phần Thiên lão nhân nhìn đất trời sau hàng ngàn vạn năm, không kìm được hít hà.

- Vậy chúng ta trực tiếp đến thẳng vương triều Đại Viêm nhé?

Giải quyết xong việc của Phần Thiên lão nhân, tâm trạng khá tốt, cười nói.

Nghe thế, Thanh Đàn và Phần Thiên lão nhân cũng không phản đối gì, nhưng Lăng Thanh Trúc thì cắn môi, nhìn Lâm Động lắc đầu.

- Ta về Cửu Thiên Thái Thanh Cung thôi, vương triều Đại Viêm và cung môn của ta ngược hướng, chúng ta chia tay ở đây đi.

- Nàng không đến vương triều Đại Viêm? Tại sao?

Lâm Động cũng ngạc nhiên nhìn Lăng Thanh Trúc.

Lăng Thanh Trúc cười:

- Ngươi muốn đưa ta về nhà? Ngươi biết như thế nghĩa là gì không?

Lâm Động nghẹn lời, nếu đưa Lăng Thanh Trúc về vương triều Đại Viêm thì không phải đưa con dâu về ra mặt nhạc phụ nhạc mẫu sao?

- Nếu nàng muốn đi thì hẳn là người nhà ta đều hoan nghênh thôi.

Lâm Động nghĩ một chút rồi nói.

- Đợi khi ngươi làm rõ tình cảm của mình rồi nói câu như vậy. Nếu không có lẽ ngươi sẽ cứ thấy bất công.

Lăng Thanh Trúc mỉm cười.

Lâm Động khựng người, sắc mặt không khỏi biến đổi, đương nhiên hắn hiểu ý của Lăng Thanh Trúc. Nàng tâm cao khí ngạo, dù Lâm Động muốn đưa nàng về vương triều Đại Viêm thì nàng cũng muốn Lâm Động cam tâm tình nguyện không chút băn khoăn.

Lăng Thanh Trúc nhìn sắc mặt của Lâm Động trong lòng thầm cảm thán, đôi môi hồng sau tấm mạng nhướn lên cười chua chát, rồi quay người đi luôn.

- Ngươi đã học được Thái Thượng Cảm Ứng Quyết, ta cũng không cần thiết phải ở lại nữa. Cửu Thiên Thái Thanh Cung còn nhiều việc phải làm, ta là cung chủ không thể đi quá lâu, vì thế về cung tham ngộ Luân Hồi trước. Chúng ta chia tay ở đây.

Lâm Động thấy Lăng Thanh Trúc quay người đi thì không khỏi thấy khó chịu, nghiến răng rồi túm lấy cổ tay nàng.

- Nàng từ nơi xa xôi cùng ta đến Bách Huyền Vực, còn dạy Thái Thượng Cảm Ứng Quyết cho ta, nếu cứ để nàng đi thế này không phải người ngoài sẽ bảo ta là lòng lang dạ thú sao?

Lâm Động cau mày:

- Bất luận thế nào nàng cũng phải đến vương triều Đại Viêm rồi ta sẽ đích thân tiễn nàng về Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Nếu không ta sẽ không cho nàng đi.

Lăng Thanh Trúc bị Lâm Động giữ lại, nghe lời hắn nói như vậy bất giác giận dữ, sao hắn có thể bá đạo như vậy?

Nàng vốn vô cùng độc lập, rất có chủ kiến, nhưng thấy gương mặt nhăn tít lại của Lâm Động nàng lại cắn môi, không giằng tay ra.

Thanh Đàn thấy hai người như vậy thì miêng chu lên.

- Chúng ta đi thôi.

Lâm Động cũng không đợi Lăng Thanh Trúc lên tiếng phản đối, kéo nàng bay về hưỡng vương triều Đại Viêm. Lăng Thanh Trúc giằng co một lúc nhưng tay Lâm Động như gọng kềm giữ chặt lấy, cuối cùng nàng đành từ bỏ, nghiến răng nhìn thân ảnh phía trước. Sao hắn không biết nói đạo lý gì thế?

Đô thành vương triều Đại Viêm.

Đô thành này hiện nay đã phồn hoa hơn trước nhiều. vương triều Đại Viêm cũng không còn là vương triều cấp thấp nhỏ bé trước kia nữa. Vì có Lâm gia, đừng nói là siêu cấp vương triều khác, ngay những siêu cấp tông pháo cũng không dám bất kính với người của vương triều Đại Viêm.

Nguyên nhân trong đó thì trên Đông Huyền Vực này ai ai cũng biết.

Trên khu vực lệch về hướng bắc của đô thành có một tòa viện vô cùng rộng lớn. Đây là nơi tôn quý nhất của vương triều Đại Viêm, dù là hoàng cung Đế Đô cách đó không xa cũng không thể sánh bằng.

Đây chính là nơi ở của tông tộc Lâm thị.

Xung quanh tòa viện, ở một vài chỗ cao có thể thấy những thân ảnh ngồi tĩnh lặng như bàn thạch. Đó là cường giả của Hổ Phệ Quân, tuy Tiểu Viêm bọn họ đã trở về Yêu Vực nhưng để lại một nghìn Hổ Phệ Quân cho Lâm thị. Có lực lương này hiển nhiên là chẳng ai dám nhòm ngó gì Lâm thị.

Ở vương triều Đại Viêm bây giờ, địa vị của Lâm thị rất cao quý, nhưng sau khi trở thành tân tộc trưởng, Lâm Tiêu cũng tiến hành đại chỉnh đốn tông tôc. Một số người làm ô uế thanh danh tông tộc hầu hết đã bị trừng phạt nghiêm khắc. Cả tộc không ai dám lên tiếng phản đối, ngay cả những trưởng lão lâu năm, tất cả đều sợ sệt nghe lời, vì họ biết địa vị của Lâm thị hiện nay từ đâu mà có.

Sự chỉnh đốn của Lâm Tiêu cũng có tác dụng không nhỏ, Lâm thị không còn cái cảm giác cao ngạo khinh người nữa, cũng không còn tin về đệ tử Lâm thị gây gổ bên ngoài. Việc này vô hình trung đã khiến danh tiếng của Lâm thị được nâng cao trong vương triều Đại Viêm.

Chân trời Đế Đô đột nhiên có lưu quang lóe qua, một vài cái nhấp nháy đã tiến vào trong Đế Đô, bay thẳng về phía Lâm thị. Cường giả bảo vệ Lâm thị cũng cảm nhận được, nhưng rồi rất nhanh sự cảnh giác trên gương mặt họ đã biến mất, thay vào đó là sự sùng bái cuồng nhiệt, vội vàng quỳ xuống.

Đệ tử trong Lâm thị nhìn thấy thế đều giật mình, rồi ánh mắt tràn ngập sự mừng rỡ, họ biết người khiến những cường giả thực lực đến biến thái kia kính sợ chỉ có nhân vật truyền kỳ của Lâm thị.

- Thiếu tộc trưởng trở về rồi!

Cả Lâm thị trở nên ồn ã.

Nghe thấy tiếng ồn ào, Lâm Tiêu đang trong sảnh nghị sự vội vàng cùng một số trưởng lão đi ra. Khi họ ra ngoài, phía trước sân của sảnh nghị sự lóe sáng, một vài thân ảnh hiện ra.

- Động nhi!

Liễu Nghiên đứng sau Lâm Tiêu vừa nhìn là nhận ra Lâm Động, gương mặt đầy vẻ xúc động. Lâm Tiêu ở bên cạnh cũng mỉm cười.

Lâm Động cười với họ, đứng dịch sang một bên để lộ ra người đứng phía sau.

- Con…Thanh Đàn?

Liễu Nghiên và Lâm Tiêu sững người rồi hai mắt mở to.

- Cha, mẹ!

Thanh Đàn vốn rất cẩn trọng, nhưng khi nhìn thấy Liễu Nghiên nước mắt lã chã thì mắt lập tức đỏ hoe lao vào lòng mẹ.

Liễu Nghiên vội vàng ôm lấy Thanh Đàn, nhiều năm như vậy không gặp, gương mặt quen thuộc kia không còn sự trẻ con, ngây thơ năm xưa nữa. Liễu Nghiên nhìn mà xót xa, xót hơn cả khi Lâm Động lăn lộn bên ngoài.

- Nha đầu con sao nhiều năm như vậy chẳng có tin tức gì? Muốn cha mẹ tức chết à?

Liễu Nghiên ôm lấy Thanh Đàn, nhưng rồi không kìm được giận giữ đánh lên vai con.

Thanh Đàn khẽ kêu, cứ vùi mặt vào lòng Liễu Nghiên, đâu còn dáng vẻ uy nghiêm lạnh lùng của điện chủ Hắc Ám Điện, hoàn toàn là bộ dạng một cô gái nhỏ bỏ nhà đi bị bắt về.

- Hừ, cuối cùng cũng về rồi?

Lâm Tiêu nghiêm mặt.

- Cha, con cũng nhớ cha!

Thanh Đàn kéo tay Lâm Tiêu cười, nói.

Lâm Tiêu hừ một tiếng, định trách mắng mấy câu nhưng thấy gương mặt hớn hở của Thanh Đàn thì lại không nói được lời nào. Bao năm nay không biết nha đầu này đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.

- Về rồi thì tốt. Nhưng sau này còn dám không nói lời nào đã bỏ đi thì ta bảo ca đánh con!

Lâm Tiêu nói, nhưng rồi gương mặt nghiêm nghị cũng thả lỏng một chút, đưa bàn tay thô ráp xoa đầu Thanh Đàn, thở dài:

- Về rồi là tốt, về là tốt.

- Cha, mẹ, con xin lỗi mà. Con biết mình sai rồi!

Nghe giọng nói như trút được gánh nặng của Lâm Tiêu, mắt Thanh Đàn đỏ hoe. Bao năm nay nằng cũng đã trải qua rất nhiều việc, vì thế nàng cũng hiểu sự trân quý của tình yêu thuần túy từ cha mẹ.

Lâm Động khẽ mỉm cười, cuối cùng gia đình hắn cũng được đoàn viên.

Liễu Nghiên đang ôm Thanh Đàn bỗng nhiên nhìn thấy Lăng Thanh Trúc đứng bên cạnh Lâm Động thì hơi khựng người. Lăng Thanh Trúc lúc này đã gỡ mạng che mặt nên Liễu Nghiên cũng nhận ra, vẻ mặt lập tức mừng rỡ kéo tay áo Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu sực tỉnh, tươi cười nhìn Lăng Thanh Trúc, hắng giọng một cái rồi nói:

- Động nhi, đưa khách về nhà mà không giới thiệu sao?

Lâm Động nghẹn lời, không phải cha mẹ đều gặp rồi sao?

Lăng Thanh Trúc hơi đỏ mặt, trước kia nàng đến với tư cách là bạn của Lâm Động, chứ đâu có mờ ám kiểu này. Hơn nữa xung quanh còn biết bao tộc nhân Lâm thị đang nhìn.

- Vãn bối Lăng Thanh Trúc xin chào hai vị trưởng bối.

Lăng Thanh Trúc hơi cúi người, khẽ nói.

Nàng vốn đã có dung nhan khuynh nước khuynh thành, khí chất thanh cao, dáng vẻ thẹn thùng hiếm có này khiến Lâm Động thất thần.

Trên những bức tường bao quanh không biết từ bao giờ có đầy đệ tử Lâm thị, nhiều người còn trèo cả lên cây, họ đều nhìn về nữ tử tuyệt sắc kia, miệng chảy dãi.

- Oa, tiên nử tỷ tỷ thật xinh đẹp.

- Nàng ấy và Lâm Động ca có quan hệ gì nhỉ?

- Ngươi nói thừa, Lâm Động ca đưa nàng ấy về gặp cha mẹ rồi, ngươi nói xem là quan hệ gì?

- Lâm Động ca thật lợi hại!

Tuy những tiếng xôn xao này từ bên ngoài nhưng Lăng Thanh Trúc tự nhiên nghe rõ mồn một, gương mặt ửng hồng, khẽ cắn môi lườm Lâm Động đang cười bối rối bên cạnh.

- Ha ha, thì ra là Thanh Trúc cô nương à?

Liễu Nghiên cười tiến lại kéo Lăng Thanh Trúc, ánh mắt quét qua quét lại trên người nàng đầy vẻ vui mừng và hài lòng. Trước ánh mắt ấy Lăng Thanh Trúc càng thấy ngượng ngung, nhưng cũng đành gắng gượng chịu đựng.

Liễu Nghiên hiển nhiên rất thích Lăng Thanh Trúc, bà biết tính tình Lăng Thanh Trúc lạnh lùng, không thích bị người khác nhìn, vội kéo nàng và Thanh Đàn vào trong phòng. Bên ngoài rộ lên tiếng kêu không cam lòng. Lâm Động giận dữ, nghiêm mặt quét mắt xung quanh, mọi người vội vàng thở dài rụt cổ về.