Vũ Động Càn Khôn

Chương 157 Lâm Trần




"Tinh Thần Lực thật mạnh!"



Sắc mặt Lâm Phong tái nhợt như người chết, hắn đã điều động toàn bộ Nguyên Lực trong cơ thể, nhưng tinh thần uy áp này vẫn như một ngón núi ép xuống, hắn không thể động đậy một chút nào, ngay cả việc hô hấp cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.



"Làm sao có thể! Chỉ là một tên tiểu tử chi lẻ, sao có thể mạnh tới mức này?!"



Cảm giác vừa kinh hãi vừa không tin tưởng đồng thời hiện lên, tuy Lâm Phong không phải là những người nổi bật trong thế hệ trẻ của dòng họ Lâm, nhưng hắn cũng không phải là người bình thường, sự thực trước mặt đã nói cho hắn biết, thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn hắn này đã có thực lực vượt xa hắn rồi!



Hai người Lâm Cường nhìn thấy Lâm Phong bị ép quỳ gối trước mặt Lâm Động, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi như sóng biển cuộn trào, nhưng bởi thanh kiếm sắc bén treo trên cổ, nên bọn họ không dám nhúc nhích.



Lâm Động hờ hững nhìn Lâm Phong đang chống lại tinh thần uy áp, muốn cố gắng đứng lên, bất thình lình Lâm Động lại tiến thêm một bước nữa.



"Thình thịch!"



Khi Lâm Động tiến thêm một bước nữa, tinh thần uy áp lại mạnh hơn một chút, sắc mặt của Lâm Phong trắng bệch, cả thân hình bị ép dán xuống đất, trông vô cùng khổ sở.



"Đồ hỗn trướng!"



Thấy mặt mình đã dán xuống đất, sắc mặt Lâm Phong trong nháy mắt đỏ bừng, bên trong đan điền, Nguyên Lực hùng hậu điên cuồng tuôn ra, nhưng mà lúc này tinh thần uy áp đột nhiên biến mất, cái cảm giác phá thì không nổi, cố hết sức phá thì uy áp lại biến mất làm cho hắn phiền muộn tới mức muốn ói máu.



"Khụ..."



Tinh thần uy áp biến mất, Lâm Phong ho sù sụ, Lâm Động hờ hững liếc mắt nhìn hắn, bàn tay lật một cái, hai thanh Băng Huyền Kiếm trên cổ của Lâm Cường và người còn lại cũng bay về.



"Các ngươi hình như có ý kiến gì với chuyện ta chỉ điểm võ học à?"



Lâm Động quay đầu lại nhìn về phía đám người Lâm Cường, thản nhiên nói.



"Sao lại không nói gì."



Bị Lâm Động nhìn chằm chằm, hai người Lâm Cường cảm thấy lông tóc của mình dựng đứng hết cả lên, bọn họ kinh hãi liếc mắt nhìn Lâm Động một cái, sau đó vội vàng lắc đầu, ngay cả Lâm Phong thực lực đạt tới Tiểu Nguyên Đan Cảnh mà còn bị Lâm Động ép tới mức không còn sức đánh trả, nếu như Lâm Động sờ tới bọn họ thì chắc chắn họ còn thảm hơn nhiều.



"Con mẹ nó, cái chi lẻ này sao lại lòi ra một con quái vật kinh khủng như vậy, thực lực của hắn chắc chỉ có Lâm Trần đại ca mới có thể thu thập..."



Hai người liếc mắt nhìn nhau, họ đều nhận thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương.



"Nếu mấy vị không còn chuyện gì nữa thì xin mời đi ra ngoài."



Lâm Động nhìn Lâm Phong sắc mặt khó coi đang bò dậy, tùy ý nói một tiếng, sau đó đi vào trong sân, nói một câu:



"Tiếp tục tu luyện."



"Dạ!"



Nghe thấy Lâm Động nói vậy, tất cả đám tiểu bối Lâm gia đều phấn khởi dạ vang, ánh mắt của họ trở nên cuồng nhiệt vô cùng, ở trong lòng bọn họ, dòng họ Lâm luôn vô cùng cường đại, vậy mà hôm nay Lâm Động đã chứng minh cho họ thấy, không gì là không có thể chiến thắng.



"Lâm Phong ca!"





Nhìn thấy Lâm Động xoay người rời đi, hai người Lâm Cường lúc này mới dám đi tới đỡ lấy Lâm Phong, sắc mặt có chút cay đắng, vốn bọn họ muốn đi dạo xung quanh thể hiện uy phong cho đám tiểu bối biết mà sợ, nhưng không ngờ việc lập uy không thành, mà còn đánh mất luôn cả thể diện.



Lâm Phong sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hất tay đám người kia ra, dùng ánh mắt âm độc ác nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Động, sau đó liền xoay người rời đi.



"Đi, tìm Lâm Trần đại ca."



Nghe thấy Lâm Phong quát lên, trong mắt đám người Lâm Cường hiện lên sự vui mừng, vội vàng đi theo.



Lâm Động ngồi ở trong sân huấn luyện, ánh mắt nhìn về hướng đám người Lâm Phong rời đi, hai lông mày nhíu lại, hắn thực sự không có hảo cảm đối với người của dòng họ Lâm, tuy nói hắn cũng họ Lâm, nhưng mà tình cảm máu mủ ruột già chỉ là con số 0.



"Lần này dòng họ Lâm sẽ phái tới bao nhiêu cường giả vì Cổ Mộ phủ..."



Lâm Động suy nghĩ, xem ra sức hấp dẫn của Cổ Mộ phủ đúng là không nhỏ, ngay cả các thế lực như dòng họ Lâm cũng tới, cơ hội đoạt được vật trong đó lại ít hơn rồi.



Có chút bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, Lâm Động lắc đầu, vì giải quyết nỗi khổ sát khí phản phệ của Thanh Đàn, cho dù có khó thế nào hắn cũng phải tới Cổ Mộ phủ, còn về cái Niết Bàn Tâm quý hiếm kia, đành phải nhờ vào may mắn vậy.




Dù sao lấy thực lực của Lâm Động, cộng thêm có Tiểu Điêu tương trợ, cho dù là cường giả Tạo Hình cảnh họ cũng có thể ứng phó.



Lâm Động không nghĩ tới chuyện này nữa, tiếp tục chỉ đạo mọi người luyện võ trong nửa canh giờ, đột nhiên có một bóng hình xinh đẹp chạy tới.



"Lâm Hà tỷ, sao vậy?"



Nhìn thấy bóng hình xinh đẹp chạy tới, Lâm Động cười, nói.



"Gia gia bảo đệ tới phòng khách một chuyến."



Lâm Hà vỗ ngực thở hổn hển, sau đó đột nhiên nói:



"Có phải đệ vừa thu thập mấy tên gia hỏa của dòng họ hay không?"



"Thế nào? Bọn họ đến tố cáo?"



Lâm Động thản nhiên cười nói.



"Tố cáo thì không, nhưng hình như viện binh của họ đã tới."



Lâm Hà che miệng cười khẽ, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói:



"Không hiểu vì sao dòng họ Lâm lại phái không ít người tới đây, đại bộ phận đều là người trẻ tuổi, với thực lực của đệ đương nhiên không cần để ý tới đám người Lâm Phong... nhưng mà có hai người trong đó đệ cần cẩn thận một chút."



"Ai?"



"Một nam một nữ, ta nghe phụ thân nói, hai người đều là những người nổi bật trong dòng họ, nam tên Lâm Trần, nữ tên là Lâm Khả."



Lâm Hà trịnh trọng nói.




"Đi thôi."



Lâm Động mỉm cười gật đầu, sau đó đứng dậy, trực tiếp đi về hướng phòng khách, Lâm Hà vội vàng đuổi theo, khi nhìn thấy hai người này rời đi, đám tiểu bối trong sân cũng ngừng luyện tập, trực giác nói cho bọn hắn biết, sắp có chuyện lớn xảy ra nên họ im lặng đi theo.



Khi Lâm Động đẩy cửa đi vào trong phòng khách, thấy có người đang cười nói chuyện với nhau, hắn đưa mắt đảo một vòng.



Trong phòng khách có không ít người, ngoại trừ đám người Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu, còn có cả đám người Lâm Phong, khi bọn họ nhìn thấy Lâm Động bước vào, trên môi họ hiện lên nụ cười nhạt.



Lâm Động chỉ đảo mắt lướt qua đám người Lâm Phong, sau đó dừng lại trên thân hình hai người, một nam một nữ, nam tử ước chừng 24, 25 tuổi, vóc người khôi ngô, trông có vẻ anh tuấn, mặc một bộ quần áo sang trọng, khí chất có vẻ bất phàm.



Cô gái mặc một bộ đồ màu trắng, dung mạo thanh lệ động lòng người, càng khiến cho người khác kinh dị chính là, đôi mắt của cô gái này có màu đồng, bên trong có ẩn chứa lam quang, cực kỳ yêu dị.



Trong đám người trẻ tuổi ở đây, chỉ có hai người này khiến Lâm Động phải rùng mình.



Khi Lâm Động quan sát hai người này, họ cũng đồng thời nhìn Lâm Động, nam tử kia hơi nhíu mày, nở một nụ cười khiến người khác không hiểu, còn trong mắt của cô gái kia hiện lên sự kinh ngạc.



"Hai người này chắc là Lâm Trần và Lâm Khả mà Lâm Hà tỷ vừa nói..."



Sau khi nghĩ vậy, Lâm Động thi lễ một cái với Lâm Chấn Thiên.



"Ha hả, Động nhi, vị này chính là người dẫn đoàn tiên phong của dòng họ, ngươi phải gọi là Đào lão tiên sinh."



Nhìn thấy Lâm Động bước vào, Lâm Chấn Thiên chỉ vào một vị lão giả áo xám ở bên cạnh, cười nói.



"Tiểu tử tham kiến Đào lão tiên sinh."



Lâm Động nhìn thoáng qua vị lão giả áo xám kia, hai mắt giật giật, thực lực của Đào lão tiên sinh này sợ rằng đã đạt tới Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, dòng họ Lâm này quả nhiên không thể khinh thường, chỉ là một người đi tiên phong mà đã có thực lực thế này rồi.



"Ha hả quả nhiên là nhất biểu nhân tài, xem ra Tộc Hội hai năm sau, tâm nguyện của lão có thể hoàn thành rồi."



Đào lão tiên sinh nhìn Lâm Động một chút, cười nói.




"Đào lão, Tộc Hội đâu có dễ dàng như vậy."



Nghe thấy Đào lão tiên sinh nói câu này, nam tử ngồi bên cạnh cô gái áo trắng mỉm cười, nói.



Nghe vậy, Đào lão tiên sinh dường như có chút xấu hổ, bất đắc dĩ trợn mắt nhìn vị nam tử kia, sau đó ánh mắt chuyển hướng nhìn Lâm Chấn Thiên, nói:



"Lão hữu (1), lần này tới mộ phủ, có phải lão định cho Lâm Động đi theo ta hay không?"



(1): Lão hữu: ông bạn già



"Đúng vậy, Lâm Động là hạt giống tốt, rèn luyện nhiều thì hắn sẽ càng phát triển, lần này mong lão có thể quan tâm chiếu cố nhiều hơn."



Lâm Chấn Thiên nói một cách khẩn thiết.




Đào lão tiên sinh trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng gật đầu, nói:



"Cũng được, nếu lão đã lên tiếng, ta sẽ đem hết toàn lực bảo vệ sự an toàn cho hắn."



"Đa tạ lão hữu."



Nhìn thấy hắn gật đầu đáp ứng, Lâm Chấn Thiên nhất thời đại hỉ, nhưng lại không phát hiện ra ánh mắt phiền muộn của Lâm Động.



"Chờ một chút!"



Lâm Chấn Thiên vừa mới nói xong câu cám ơn, thì đột nhiên có một giọng nói vang lên, Đào lão tiên sinh nhíu mày, nhìn về phía nam tử kia, bất đắc dĩ nói:



"Lâm Trần, ngươi định thế nào?"



"Đào lão, hành trình tới Cổ Mộ phủ lần này vô cùng quan trọng, cho thêm người vào mà ảnh hưởng tới kết quả, khi các trưởng lão hỏi thì người biết trả lời ra sao?"



Lâm Trần cười cười, nói.



"Ha hả, chuyện này xin yên tâm, căn cứ vào thực lực của Lâm Động, không tới mức gây ảnh hưởng tới mọi người."



Lâm Chấn Thiên vội vàng cười nói. Nguồn truyện: Truyện FULL



"A, Lâm Chấn Thiên lão tiên sinh, việc này nếu chỉ nói miệng thì đâu có tác dụng gì, nếu muốn chiếm được chút tiện nghi thì phải dùng bản lĩnh thực sự mà lấy."



Lâm Trần quay đầu nhìn Lâm Động, hất hất cằm, cười dài nói:



"Ngươi thấy có đúng không?"



Thấy Lâm Trần nói câu này, ai cũng biết hắn có ý khiêu khích, trong mắt bốn người Lâm Phong đứng sau hiện lên sự trào phúng, sắc mặt đám người Lâm Chấn Thiên khó coi vô cùng.



"Ngươi!"



Lâm Hà không thích thái độ ương ngạnh của người này, mày liễu lập tức dựng thẳng, đám tiểu bối Lâm gia càng bất mãn, sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt.



"Ngươi muốn như thế nào?"



Thân là đương sự, nhưng Lâm Động lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.



"Đánh với ta một trận, nếu như tiếp ta được 10 hiệp, ngươi sẽ có tư cách này."



Lâm Trần đứng dậy, thản nhiên nói.



Lâm Động xoay người đi thẳng ra ngoài phòng khách.



"Nếu như ngươi thắng ta, việc đi theo ta không đề cập tới nữa!"