Vũ Động Càn Khôn

Chương 172 Tranh đoạt Linh Bảo




Năm bóng người đứng trên không trung, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào Linh Bảo hình thương.



Lâm Động đảo mắt nhìn bốn người còn lại, sau đó tập trung vào trên người của một trung niên nam tử ở phía bên trái, trong cơ thể người này tràn ngập Nguyên Lực ba động hùng hậu, làm cho Lâm Động nhận ra thực lực của người này chính là Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn.



Ba người còn lại chỉ có thực lực Tiểu Viên Mãn, tuy không kém nhưng mà sự uy hiếp đối với Lâm Động không nhiều.



"Thật nhiều cường giả!"



Đây chỉ là một số ít người trong số người vào Cổ Mộ Phủ, vậy mà đã có một vị Đại Viên Mãn, ba vị Tiểu Viên Mãn, thanh thế này làm cho Lâm Động than một tiếng sợ hãi.



Nhưng mà sợ hãi thì sợ hãi, Lâm Động vẫn xuất thủ một cách không nương tay, tuy nói cường giả Nguyên Đan cảnh có thể miễn cương đứng trên không, nhưng mà không bao giờ có thể làm cho khí hóa hình giống như Lâm Lang Thiên, cho nên sự linh hoạt ở trên không trung kém xa Lâm Động, người có Tinh Thần Lực phụ trợ.



Thân hình của Lâm Động lúc này đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng tiếp cận Linh Bảo hình thương.



"Tiểu tử, muốn chết!"



Bốn người ở phía sau thấy Lâm Động tới trước thì nhất thời giận dữ, đồng loạt ra tay, bốn đạo Nguyên Lực hùng hậu mạnh mẽ bắn thẳng vào sau lưng Lâm Động.



"Hừ!"



Nhận thấy kình phong hung hãn ở phía sau, Lâm Động hừ lạnh một tiếng, tâm thần khẽ động, Tinh Thần Lực hùng hồn tạo thành một bức tường phòng ngự ở phía sau, ngăn cản bốn đạo Nguyên Lực lại.



"Vù!"



Vừa chống đỡ sự công kích của bốn người kia, ngón tay Lâm Động điểm một cái, bốn thanh trường kiếm từ trong Càn Khôn Đại bay vút ra, tạo thành những luồng kiếm khí sắc bén bắn vào bốn người ở phía sau. Kiếm khí chém loạn làm cho 4 người luống cuống tay chân, hơn nữa họ đang đứng ở giữa không trung, không chỗ mượn lực, hành động tương đối khó khăn.



Trong lúc 4 người này luống cuống thì Lâm Động đã tới gần Linh Bảo hình thương, sau đó đưa tay tóm lấy.



"Ông!"



Ngay khi bàn tay Lâm Động chạm vào Linh Bảo hình thương, thì trên thân thương bộc phát ra một lực phản kháng rất mạnh, đánh văng bàn tay của Lâm Động ra ngoài.



"Ầm!"



Nhìn thấy cái Linh Bảo hình thương này biết chống cự, Lâm Động cũng cả kinh, không hổ là Linh Bảo, có cả bản lĩnh như thế này.



"Ầm!"



Tóm một lần không được, Lâm Động định tiếp tục tóm lần thứ hai thì đột nhiên có một đạo Nguyên Lực mạnh mẽ từ phía sau vọt tới, điều này làm cho sắc mặt của hắn trầm xuống, quay đầu lại nhìn thấy vị cường giả Đại Viên Mãn kia đang nhìn hắn với con mắt giận dữ.



"Tiểu tử, mau mau cút đi, đừng để lão tử phải ra tay độc ác!"



Nhìn thấy trung niên nam tử kia mang bộ dáng hung thần ác sát, Lâm Động nhịn không được cười lạnh một tiếng, hắn không nói lời vô nghĩa, tâm thần khẽ động, Hóa Sinh Phù Trận lập tức ngưng tụ thành hình.



"Vạn Hóa Viêm!"



Chẳng có khúc nhạc dạo đầu cũng như thăm dò, Lâm Động không có thời gian dây dưa với người này, cho nên vừa ray tay hắn đã dùng tới công kích cường đại nhất của mình, đó là Hóa Sinh Phù Trận.




Một ngọn lửa nhỏ từ trong phù trận bay ra, tiếng không khí nổ liên tục trên đường đi của nó, sắc mặt của trung niên nam tử kia kịch biết, không ngờ Lâm Động có thể thi triển ra công kích mạnh mẽ tới mức này, hắn vội vàng vận chuyển Nguyên Lực trong cơ thể, nhanh chóng ngưng tụ thành một bức tường trước mặt.



"Ầm!"



Ngay khi Nguyên Lực của hắn hình thành bức tường phòng ngự, ngọn lửa nhỏ kia đã lao tới, một tiếng nổ mạnh vang lên, trung niên nam tử lập tức phun ra một ngụm máu, thân hình rơi thẳng xuống đất, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.



Đánh bại cường giả Đại Viên Mãn một cách nhanh chóng, Lâm Động không có vẻ gì là hưng phấn, hắn quay đầu định tóm lấy Linh Bảo hình thường thì đột nhiên phát hiện, có một cỗ lực hút xuất hiện ở cách đó không xa, hơn nữa, điểm hướng tới của cỗ lực hút kia chính là chỗ Linh Bảo hình thương.



Không ngờ lại có thêm người tham gia cướp đoạt cái Linh Bảo hình thương này!



Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Lâm Động hơi tối lại, hắn quay đầu, sắc mặt lập tức thay đổi, bởi người xuất thủ kia chính là Vương Bàn, người của dòng họ Vương!



"Người này không tới đoạt Linh Bảo hình đao, sao lại tới đoạt cái Linh Bảo hình thương yếu nhất này? Lẽ nào hắn cũng nhận ra bản chất bên trong?"



Ánh mắt của Lâm Động lóe lên, sắc mặt trở nên biến hóa khôn lường.



Trong lúc sắc mặt Lâm Động biến ảo, thì Vương Bàn ở cách đó không xa lạnh nhạt nhìn hắn một cái, trong mắt hiện lên sự uy hiếp cực kỳ mạnh mẽ, hiển nhiên là muốn cảnh cáo Lâm Động không nên xuất thủ.



"Con mẹ nó, cần gì để ý ngươi có phải là người của dòng họ Vương hay không, Linh Bảo này phải là của ta!"



Lâm Động sắc mặt âm trầm, nếu như Linh Bảo hình thương này thực sự có tiềm lực như lời Tiểu Điêu nói, vậy thì giá trị của nó tương xứng với việc cần phải mạo hiểm tranh đoạt, Lâm Động không biết cao cấp Linh Bảo có giá trị bao nhiêu, nhưng mà hắn đoán, trong bốn dòng học lớn, người được sở hữu thứ này chắc cũng không có bao nhiêu.



"Tiểu Điêu, ngươi ra tay cản hắn, ta đoạt Linh Bảo!"




Trong lòng Lâm Động quát một tiếng, sau đó hắn phất tay đánh ra một đạo Tinh Thần Lực, trực tiếp đánh bật cỗ lực hút của Vương Bàn, sau đó thân hình lóe lên tiếp tục tóm lấy cái Linh Bảo hình thương.



"Tiểu tử, lá gan của ngươi thật lớn!"



Nhìn thấy Lâm Động vẫn tiếp tục xuất thủ, sắc mặt Vương Bàn lập tức trở nên âm hàn, hung quanh trong mắt chớp động, Thuần Nguyên Cương Khí sắc bén nhanh chóng ngưng tụ ở trước mặt, hóa thành một chưởng ấn vô cùng hung hãn, đập thẳng vào lưng của Lâm Động.



Nhưng mà, đối mặt với công kích của Vương Bàn, Lâm Động chẳng có dấu hiệu nào là muốn quay đầu lại, khi chưởng ấn sắp đập tới thân hình của Lâm Động thì có một đạo hắc quang đột nhiên từ trong cơ thể hắn lóe lên, tạo thành một cái dòng xoáy, thôn phệ công kích của Vương Bàn.



"Hảo tiểu tử, có chút thủ đoạn!"



Cảnh tượng này làm cho Vương Bàn hơi kinh ngạc, ánh mắt trở nên nghiêm túc, một thứ gì đó lấp lánh hiện lên trong bàn ta của hắn, trông hình dáng thì hình như là một cái Linh Bảo.



"U u!"



Vũ khí hình tròn kia vừa xuất kiện đã điên cuồng xoay tròn, từng đạo ánh sáng sắc bén vờn quanh phát ra những tiếng kêu thê lương.



"Đi!"



Vương Bàn lăng không điểm một cái, vũ khí hình tròn kia nhanh chóng lao ra, tốc độ mạnh tới mức đáng sợ, ngay cả không khí cũng bí xé rách tạo thành một con đường màu đen, có không ít người không nhận ra được đâu là cái vũ khí nữa, khi cái vũ khí kia xuất hiện ở sau lưng Lâm Động, một cỗ khí thế sắc bén làm cho da đầu hắn tê dại, đây là uy lực của Linh Bảo sao?



"Vù!"




Ngay khi Lâm Động khiếp sợ định quay người, thì Tiểu Điêu chợt qua một tiếng, một đạo ánh sáng màu đen từ trong cơ thể Lâm Động bay ra, giống như một thứ bùn đặc, bao trùm lấy cái vũ khí kia.



"Vù vù!"



Khi vũ khí kia bị luồng ánh sáng màu đen kia vây lại, nó phát ra một luồng khí trắng, trong đó mơ hồ có tiếng kêu thê lương.



Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Vương Bàn hiện lên vẻ kinh hãi, bởi vì hắn cảm giác được, linh khí trên món Linh Bảo của mình đã bị ánh sáng màu đen ăn mòn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì kiểu gì Linh Bảo cũng bị phá hỏng.



Nghĩ đến đây, Vương Bàn vội vàng ngoắc tay, cái vũ khí kia điên cuồng giằng co, sau đó mới chật vật bay ra khỏi luồng ánh sáng màu đen, nhưng khi nó bay trở lại tay của Vương Bàn, thì ánh sáng vàng nhạt trên vũ khí đã ảm đạm đi nhiều, hiển nhiên vũ khí đã tổn thương không nhỏ.



"Giỏi thật!"



Lâm Động cũng bị cảnh tượng này làm cho thất kinh, hiển nhiên hắn không ngờ Tiểu Điêu lại có thủ đoạn bậc này, hắn nhanh chóng tiến lên, một lần nữa tóm Linh Bảo hình thương vào trong tay.



"Ong ong!"



Khi mà Lâm Động tóm lấy nó, cái Linh Bảo hình thương kia lập tức chống cự, nhưng do lần này Lâm Động đã có chuẩn bị, Nguyên Lực hội tụ ở trong lòng bàn tay, sau đó nắm chặt lấy Linh Bảo.



Nhưng Lâm Động thề chết không buông tay, sự phản kháng của Linh Bảo càng lúc càng điên cuồng.



"Đồ khốn!"



Nhìn thấy loại tình huống này, Lâm Động hắng giọng, bỏ ra công sức lớn như vậy, ngay cả công kích của Vương Bàn còn đỡ được, bây giờ mà thua trong tay cái Linh Bảo này thì còn gì là thể diện?



"Linh Bảo có linh, tự biết kháng cự người ngoài, ngươi mau dồn Nguyên Lực vào trong Thạch Phù ở trong lòng bàn tay!"



Trong lúc Lâm Động đang khổ cực chống cự, thì thanh âm của Tiểu Điêu đột nhiên vang lên.



Nghe vậy, Lâm Động không chậm trễ vội vàng vận chuyển Nguyên Lực, sau đó quán nhập vào trong Thạch Phù nằm trong lòng bàn tay. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



"Ông!"



Nguyên Lực vừa mới được dồn vào trong Thạch Phù thần bí, Thạch Phù hơi chấn động một cái, phát ra một tiếng ông, một cỗ ba động kỳ dị theo lòng bàn tay truyền ra, sau đó lan tới cái Linh Bảo hình thương đang điên cuồng giãy dụa.



Khi ba động lan tới, cái Linh Bảo hình thương đang giãy dụa đột nhiên ngừng lại, thậm chí ngay cả ánh sáng của nó phát ra cũng mờ đi, trong lúc mơ hồ, Lâm Động dường như cảm thấy Linh Bảo trong tay mình đang sợ hãi.



Hiện giờ Lâm Động không có tâm tư suy nghĩ xem tại sao Linh Bảo lại biết sợ hãi, hắn nhìn thấy cái Linh Bảo hình thương kia cuối cùng cũng bị thu phục thì trong lòng vui vẻ vô cùng, hắn lật tay một cái, lập tức thu nó vào trong Càn Khôn Đại.



"Ha ha!"



Kiện Linh Bảo đầu tiên trong cuộc đời lọt vào trong tay, Lâm Động vui mừng vô cùng, sau đó hắn nhịn không được cười thành tiếng.



"Tiểu tử, ngươi dám làm tổn hại Linh Bảo của bản thiếu gia, nếu như hôm nay ngươi không đưa Linh Bảo kia ra bồi tội, thì ngươi sẽ không sống ra khỏi Cổ Mộ Phủ đâu!"



Nhưng mà, khi Lâm Động đang cười vui vẻ khì có một thanh âm tức tối từ xa vọng tới.