Vũ Động Càn Khôn

Chương 179 Chủ nhân mộ phủ




Bóng người kia chỉ ở trạng thái hư huyễn, hiển nhiên không phải là thực thể, người này ước chừng khoảng 30 tuổi, trông có vẻ trẻ trung, khuôn mặt hồng hào, khí chất nho nhã.



"Ngươi là ai?!"



Nhìn thấy người này bất chợt hiện lên, Lăng Thanh Trúc mày liễu cau lại, trầm giọng nói.



"Ha hả, cô gái này đúng là hung hãn, đánh tan hài cốt và quan tài của ta thành mảnh nhỏ, vậy mà còn hỏi ta là ai."



Nghe vậy, nam tử nho nhã kia không khỏi mỉm cười, nói.



Nghe thấy lời này, sắc mặt Lâm Động và Lăng Thanh Trúc đều biến đổi:



"Ngươi là chủ nhân mộ phủ?"



"Ha hả, không cần khẩn trương, ta đã chết rồi, đây chỉ là một đạo Nguyên Linh của ta mà thôi, hơn nữa nó còn bị quan tài phong ấn, nếu như ngươi không phá quan tài thì ta không thể nào hiện thân được."



Nam tử nho nhã cười nói.



"Đồ vô sỉ, ngươi dù sao cũng là tiền bối vậy mà lại sử dụng thủ đoạn ti tiện như vậy!"



Lăng Thanh Trúc cắn răng ngọc nói, trong thanh âm của nàng có sự tức giận.



"Chuyện nam nữ vốn phù hợp thuyết thiên địa âm dương, sao có thể nói là chuyện vô sỉ, chỉ cần hai bên đồng ý sẽ có tác dụng hỗ trợ tu luyện, chẳng phải là rất tốt hay sao?"



Nam tử nho nhã nói.



"Nói bậy, chuyện này ta sẽ tự dùng thủ đoạn của mình để giải quyết!"



Lăng Thanh Trúc nói.



"Biện pháp của ngươi không mang lại lợi ích cho thiếu niên này."



Nam tử nho nhã thản nhiên nói.



"Ta sẽ bồi thường cho hắn, không cần ngươi nhiều chuyện!"



"Khó lắm, cửa ải này ta bố trí ra không phải để hại người, mà là giúp ngươi hoàn thành ước nguyện."



Trên khuôn mặt của nam tử nho nhã hiện lên vẻ kỳ quái, ánh mắt của hắn đảo qua người của Lâm Động và Lăng Thanh Trúc, chợt mỉm cười nói:



"Tiểu tử kia, lần này đúng là tiện nghi cho ngươi, mỹ nhân tuyệt sắc thế này cho dù là ta cũng chưa từng nhìn thấy, sau này cần phải đối tốt với nàng biết chưa."





Lâm Động cảm thấy kỳ quái, đầu óc người này chẳng nhẽ có bệnh?



"Ngươi muốn làm cái gì?"



Nghe thấy hắn nói như vậy, ánh mắt Lăng Thanh Trúc trở nên lạnh lùng, trong thanh âm của nàng đã có sự đề phòng.



"Giúp ngươi hoàn thành ước nguyện."



Nam tử nho nhã mỉm cười, ngón tay điểm một cái lên không trung, Niết Bàn Tâm vốn dược Lăng Thanh Trúc hút vào trong cơ thể lúc này toàn bộ bạo phát, âm tính tinh thuần băng lãnh giống như thủy triều tuôn ra, đông cứng Nguyên Lực trong cơ thể Lăng Thanh Trúc lại.



Khi Nguyên Lực trong cơ thể Lăng Thanh Trúc bị đông lại, một cảm giác suy yếu bắt đầu hiện lên, đóa sen dưới chân lúc này bộc phát quang mang óng ánh, nó muốn hóa giải lực thuần âm trong cơ thể nàng.



Nhận thấy biến hóa trong cơ thể, Lăng Thanh Trúc bắt đầu sợ hãi.




"A? Có bảo bối bực này, chắc là bối cảnh sau lưng ngươi không nhỏ, nhưng mà đối với một người chết như ta mà nói, nó không có một chút tác dụng nào cả."



Nhìn thấy đóa sen cố gắng kháng cự lại sự khuếch tán của âm khí, nam tử nho nhã vô cùng kinh ngạc, chợt cười cười, ngón tay lại điểm một cái, một chùm tia sáng bắn ra, trực tiếp bọc lấy đóa sen, cắt đứt liên hệ giữa nó và Lăng Thanh Trúc.



"Ong ong!"



Thanh liên điên cuồng giằng co, bắn ra vô số thanh quang, nhưng vẫn bị nam tử nho nhã kia phong bế.



Khi đóa sen bị phong bế, ánh sáng xanh trên cơ thể Lâm Động cũng biến mất, nó thoát khỏi ràng buộc, Lâm Động lập tức bỏ chạy, hắn không ngờ ngay cả cường giả Niết Bàn Cảnh đã chết hiện thân, địa phương quỷ quái này không nên ở lâu thì tốt hơn.



"Ha hả, cái tên gia hỏa này, ta muốn cho ngươi một vận may, ngươi chạy làm gì."



Nhìn thấy Lâm Động bỏ chạy, nam tử nho nhã kia cười cười.



"Hắc hắc, ý tốt của tiền bối tiểu tử tâm lĩnh, nhưng mà vận may này ta không muốn nhận."



Lâm Động cười gượng một tiếng, hắn nhận thấy Lăng Thanh Trúc không thể động đậy, đương nhiên là biết nam tử nho nhã này muốn làm gì, có được mỹ nhân như nàng đúng là giấc mộng khó cầu của nam nhân, nhưng mà nó cũng mang tới phiền phức không nhỏ.



"Vận may ta muốn tặng cho ngươi, ngươi không thể từ chối."



Nam tử nho nhã cười lắc đầu, ngón tay điểm một cái, thân hình Lâm Động lập tức cứng ngắc, sau đó từ từ bay về phía Lăng Thanh Trúc.



"A, còn thiếu một chút thuốc dẫn."



Thấy Lâm Động và Lăng Thanh Trúc mặt đối mặt vẫn trợn mắt nhìn nhau, nam tử nho nhã kia sờ sờ cằm, sau đó bấm tay bắn ra, hai luồng sáng màu đỏ nhạt chui vào trong cơ thể hai người.




Luồng ánh sáng màu đỏ nhạt vừa chui vào trong cơ thể, Lâm Động đã cảm nhận được thân hình mình nóng lên, một cỗ tà hòa từ dưới bụng bốc lên, chỉ một lát đã khuếch tán ra khắp thân thể.



Khi thân hình Lâm Động nóng bừng, thì da thịt của Lăng Thanh Trúc cũng đỏ bừng, đôi mắt trong suốt của nàng bây giờ đã bị một loại khí chất mờ mịt bao phủ, trong cơ thể nàng, đã tràn ngập khí thuần âm, trong khi đó Lâm Động đứng trước mặt nàng lại tỏa ra khí thuần dương, cái loại cảm giác này giống như một người đang phải chịu cảm giác cực lạnh, nhìn thấy một cái lò sưởi ám áp, nhịn không được phải bổ nhào vào sưởi.



"Đồ vô sỉ!"



Lý trí từ từ biến mất, thân thể mềm mại của Lăng Thanh Trúc không ngừng run rẩy, nhưng nàng vẫn nghiến răng nghiến lợi quát mắng.



"Chuyện gì cũng có nhân quả, nếu như ngươi không hủy quan tài của ta, ta sẽ không xuất hiện, nếu như muốn ta hiện thân thì ta sẽ hiện thân."



Nam tử nho nhã lại cười nói.



"Tiền bối, trò đùa này không hay đâu, người thả ta ra đi."



Lâm Động cũng đau khổ kháng cự.



Nam tử nho nhã hai tay chắp sau lưng, mặt mỉm cười nhưng không nói một câu nào.



"Con mẹ nó, đồ hãm hại người! Tiểu Điêu, Tiểu Điêu!"



Thấy thế, Lâm Động cũng bất đắc dĩ, trong lòng la hét ầm ĩ muốn Tiểu Điêu lộ diện, nhưng mà Tiểu Điêu lúc này lại biến mất một cách vô hình, mặc cho Lâm Động gọi thế nào nó cũng không trả lời nửa câu, cho tới khi Lâm Động tức giận tới mức hai mắt trợn ngược, trong bụng chửi thầm đồ không đáng tin nó vẫn không xuất hiện.



Nhưng mà, trong lúc Lâm Động đang cố hết sức kháng cự cỗ tà hỏa trong người thì một bàn tay như ngọc đột nhiên kéo cái cổ hắn xuống, một thân thể mềm mại không xương chui vào trong lòng Lâm Động, một mùi hương thơm tự nhiên cũng bay vào mũi hắn.



"Ầm!"



Mùi hương thơm này, thân thể mềm mại này giống như một khối bộc phá, làm cho hai mắt Lâm Động đỏ bừng, lý trí đang cực khổ chống cự nay trở nên mềm yếu.




"Lâm Động, ngươi dám đụng vào ta, khi ta tỉnh lại nhất định sẽ lấy mạng của ngươi!"



Mỹ nhân vô lực nằm ở trong lòng Lâm Động trông giống như một tiên tử không nhiễm bụi trần, lúc này ánh mắt nàng như tơ, trông như ma nữ câu hồn đoạt phách, nàng thở gấp gáp, xụi lơ nằm trong lòng Lâm Động, nhưng thanh âm vẫn tỏ ra cứng rắn.



Nhìn thấy tới lúc này rồi mà cô gái này vẫn nói lời độc ác, Lâm Động đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì tức giận, nghĩ tới việc nàng không để ý tới sự sống chết của hắn muốn cường đoạt dương khí, hắn lại càng tức giận không thôi.



"Vậy thì ta sẽ đụng cho ngươi xem!"



Lửa giận bùng cháy, hai mắt Lâm Động đỏ bừng, lý trí đã bị câu nói kia của Lăng Thanh Trúc phá hủy hoàn toàn, hắn tức giận quát một tiếng, trực tiếp vứt bỏ các loại kiêng kị trong lòng, đưa bàn tay ra tháo sa mỏng trên mặt Lăng Thanh Trúc xuống.



"Ực!"




Sa mỏng chậm rãi rơi xuống để lộ một dung nhan kinh thế.



Mặc dù sớm biết sau cái sa mỏng kia là một dung mạo cực đẹp, nhưng trong giờ phút này, Lâm Động vẫn hít thở không thông, thậm chí lý trí đã bị dục vọng bao phủ cũng trở nên tỉnh táo lại.



"Một cái nhìn nghiêng thành, một cái nhìn nghiêng nước, mỹ nhân tuyệt thế."



Thậm chí ngay cả nam tử nho nhã cũng phải bật khen một tiếng, hắn chợt mỉm cười, bàn tay nhẹ vung, từng tia sáng bắn ra sau đó hóa thành một chùm sáng, trực tiếp chui vào trong người Lâm Động và Lăng Thanh Trúc.



"Tiểu tử kia, ngươi có thể đoạt được Thiên Lân Cổ Kích coi như là duyên phận của ta và ngươi, còn đây là lễ vật khi ngươi cúi đầu hành lễ với ta."



Chùm sáng ngưng tụ, nam tử nho nhã cười bắn ngón tay, một tia sáng chui vào đầu Lâm Động.



"Ha hả, sau khi chết mà còn có thể giúp ngươi hoàn thành ước nguyện, quả nhiên là vui vẻ, sảng khoái. "



Làm xong điều này, nam tử nho nhã kia thoả mãn gật đầu, ngửa mặt lên trời cười to một tiếng, thân hình hắn lúc này biến thành vô số điểm sáng rồi biến mất.



Khi nam tử nho nhã này biến mất, trong phòng đá này trở nên yên tĩnh vô cùng, chỉ có một cái chùm sáng cực lớn lơ lửng giữa không trung, trong đó có xuân ý đang tràn ngập.



Hai bóng hình mờ mờ lúc này đang quấn lấy nhau, âm dương giao hòa. Bạn đang đọc truyện tại -



Phòng đá vắng vẻ khoảng một thời gian rất lâu, sau đó vang lên những tiếng răng rắc, chỉ thấy cái chùm sáng kia nứt thành một cái khe rồi nhanh chóng lan ra.



"Ầm!"



Những cái khe nứt lan tràn cực nhanh, chỉ trong vòng một thời gian ngắn ngủi sau đó ầm ầm nổ tung!



Mà khi chùm sáng kia nổ tung thành những tia sáng, hai bóng người cũng nhanh chóng bay ra.



Khi thiếu niên rơi xuống đất đã mặc quần áo chỉnh tề, hai chân nhanh như chớp đạp một cái xuống sàn, sau đó hóa thành một bóng mờ lao ra cửa.



"Tiểu Viêm, đi mau!"



Lâm Động quát một tiếng gọi Tiểu Viêm đang nằm dài ở một bên.



Nghe thấy Lâm Động quát, Tiểu Viêm cũng nhanh chóng lao ra ngoài.



Khoảng cách 10 trượng chỉ là một cái chớp mắt, nhưng mà khi Lâm Động gần ra tới cửa phòng thì một bóng hình xinh đẹp mang theo sát khí giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt.



"Bốp!"