Vũ Động Càn Khôn

Chương 576: Bách Triều Đại Chiến bắt đầu




Ánh sáng buổi sớm mang chút hơi lạnh chiếu xiên xuống bao trùm cả thành Vạn Tượng.

Mức độ không khí sục sôi của thành Vạn Tượng ngày hôm nay dường như đã đạt đến cực hạn. Không có ánh mắt nào là không cuồng nhiệt và đầy mong chờ. Bọn họ từ đủ các loại Vương triều khắp các phương cùng đến Chiến trường Viễn Cổ, nơi cạnh tranh khốc liệt này. Bọn họ khổ tu ở đây một năm mục đích chính là giành được thành tích đáng kể và lọt vào mắt xanh của các Tông phái siêu cấp, từ đó nâng cao giá trị cho Vương triều của mình.

Trận đại chiến chờ đợi suốt một năm ròng cuối cùng hôm nay đã thật sự bắt đầu!

Thiên tài, yêu nghiệt đến từ vô số Vương triều sau một năm khổ tu sẽ phân thắng bại tại nơi đây, cuối cùng nhân vật hàng đầu trong thế hệ trẻ của Đông Huyền Vực cũng sắp xuất hiện!

Tại một tiểu viện ở góc Đông Nam thành, một vài thân ảnh đang từ tốn đi ra, chính là bọn người Lâm Động.

Lâm Động ngẩng lên nhìn vầng mặt trời nóng bỏng mỉm cười. Hắn cũng đã đợi ngày này cả một năm nay rồi.

Phía sau Lâm Động, Tiểu Viêm vác thiết côn, cái bóng to lớn che phủ cả hơn nửa người Lâm Động, tạo ra một cảm giác vô cùng áp lực.

Ngược lại với dáng vẻ uy nghi của Tiểu Viêm, Tiểu điêu vẫn có bộ dạng bất cần như cũ, gương mặt tuấn mỹ dưới ánh nắng thậm chí có phần yêu dị, nhưng bọn Tô Khôi biết người từ khi gặp mặt đến giờ chỉ ra tay một lần này mới là người có thực lực thâm sâu khó dò nhất trong ba người.

Tô Khôi nhìn ba người bọn Lâm Động, trong lòng cảm thán. Nếu nói cảm quan đầu tiên khi nhìn thì Lâm Động không khôi ngô bằng Tiểu Viêm, không anh tuấn bằng Tiểu điêu, thậm chí thực lực cũng không phải mạnh nhất, thế nhưng hắn lại là người làm chủ trong nhóm người này!

Tiếp xúc một thời gian, Tô Khôi cũng biết được không ít chuuyện của Lâm Động tại Chiến trường Viễn Cổ. Một lần vô tình hắn biết ban đầu Tiểu Viêm và Tiểu điêu không xuất sắc như hiện giờ, mọi cuộc chiến ở ngoại giới hồi đó hầu như đều do Lâm Động gánh vác.

Lâm Động ngẩng lên nhìn mặt trời, bỗng dang rộng hai cánh tay, ánh nắng chiếu rọi lên người hắn tạo cảm giác rất cuồng nhiệt.

Lúc ấy, ánh sáng từ hắn chói mắt hơn hẳn so với Tiểu điêu và Tiểu Viêm.

Hắn sẽ trở thành người tỏa sáng nhất trong Chiến trường Viễn Cổ!

Trong đầu Tô Khôi bỗng lóe lên một suy nghĩ, quay ra thì nhìn thấy Tô Nhu ở bên cạnh cũng đang nhìn chăm chú thân ảnh trước mặt, trên gương mặt xinh đẹp thoáng chút ửng hồng. Thân ảnh đang dang tay dưới ánh nắng kia làm cho nàng có cảm giác hắn có thể chống cả bầu trời!

Cảm giác đó còn vững chắc hơn cả tấm lưng của Đại ca, người trước đây luôn luôn bảo vệ nàng.

- Khụ khụ!

Tô Khôi khẽ hắng giọng nhắc nhở thiếu nữ bên cạnh. Tô Nhu lập tức cúi đầu, vành tai đỏ ửng lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tô Khôi lắc lắc đầu. Hai ngày nay nhờ có Tiểu điêu mà Tô Nhu đã miễn cưỡng khống chế được một chút sức mạnh trong người. Tuy còn hạn chế nhưng sức mạnh bộc phát cũng khá khủng bố. Có điều, dù thực lực tăng cao nhưng tính cách của Tô Nhu vẫn không có gì thay đổi nhiều, dáng vẻ yếu ớt đó khiến Tô Khôi lo lắng không biết nàng có chịu đựng nổi sự tàn khốc của Bách Triều Đại Chiến hay không.

- Đi thôi!

Tiếng hắng giọng của Tô Khôi cũng khiến Lâm Động sực tỉnh, hắn khẽ nhoẻn miệng cười, vẫy tay, đẩy cửa bước ra, phía sau hắn mọi người cũng đi theo.

o0o

Cổng thành phía Đông thành Vạn Tượng lúc này đã vô cùng đông đúc, dòng người đen kịt từ trong thành tràn ra ào ạt.

Bên ngoài tường thành là một con dốc cao, bên ngoài đó lại có một tấm màn ánh sáng khổng lồ tạo thành vòng trong đang không ngừng lan tỏa ra đến hút tầm mắt.

Nhìn qua tấm màn có thể thấy một khu rừng tựa như từ thời Viễn Cổ, mơ hồ có một thứ khí tức tàn khốc từ trong đó lan tỏa ra. Bách Triều Đại Chiến sẽ diễn ra ở đây, không ít người sẽ thành danh ở nơi đây, nhưng cũng có không ít thiên tài bỏ mạng và làm nên thanh danh cho người khác.

Trên tường thành, các Vương triều đều đã có chỗ, ở đằng trước tiên đương nhiên là Tứ đại Vương triều Siêu cấp.

Mọi ánh mắt quét qua, cuối cùng tập trung tại chỗ Vương triều Phong Vân. Ở đó Phong Thương đứng chắp tay sau lưng, không còn vẻ bạo nộ của hai ngày trước nữa mà có sự bình tĩnh dị thường. Đương nhiên điều duy nhất không thay đổi đó là ánh mắt đầy sát ý lạnh lùng.

Không ít người nhìn nhau, huyết dịch trong người cũng có dấu hiệu sôi lên. Sắp tới bọn họ sẽ bước vào khu trung tâm, nơi diễn ra sự cạnh tranh cuối cùng, đồng thời cũng chứng kiến những sự đối đầu ác liệt nhất!

Xoẹt!

Đúng lúc ấy, từ không trung vang lên âm thanh xé gió, một vài thân ảnh xuất hiện trên tường thành trong tiếng ồ à của tất cả.

- Là bọn Lâm Động!

Một người kêu lên, vô số ánh mắt gần như đồng thời quay sang, cuối cùng dừng lại ở những thân ảnh vừa xuất hiện.

Ở phía trước, gương mặt Phong Thương lúc này càng tối lại, hắn chầm chậm quay lại, ánh mắt sắc lạnh như đao nhìn Lâm Động.

Lâm Động cũng ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn, hai ánh mắt giao nhau tỏa ra sát ý lạnh lẽo như khiến cả không khí nhưng đông đặc lại.

Phong Thương cười lộ ra hàm răng trắng nhỡn, giơ ngón tay cái về phía Lâm Động rồi bất ngờ chĩa xuống đất.

Mọi người xung quanh ồ lên, xem ra lần này Phong Thương đã quyết chí phải khiến bọn Lâm Động bỏ mạng nơi đây rồi!

Nhìn vẻ khiêu khích của Phong Thương, Tiểu Viêm nắm chặt lấy cây thiết côn trên vai như muốn ra tay, nhưng cuối cùng Lâm Động đã xua tay ngăn lại.

- Chư vị!

Đúng lúc đó, từ không trung bỗng vang lên một giọng nói hùng hồn. Tất cả ngẩng lên thì thấy Tống Tần đang lơ lửng trên không trung.

- Tiếp theo, chỉ cần là người có Niết Bàn Ấn là có thể vào trong. Nhưng trước đó phải nhắc nhở các vị, nơi đây chỉ có thể vào không thể ra, chỉ cần vào trong là sẽ phải đón lấy sự cạnh tranh khốc liệt. Trong đó không có sự thương hại, chỉ có kẻ chiến thắng!

Ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh của Tống Tần khiến không ít người phải tái mặt.

- Chắc các vị cũng đều biết rồi, Tông phái siêu cấp chỉ chọn những người ưu tú nhất, mà cách duy nhất để chứng minh sự ưu tú của mình đó là đánh bại người cạnh tranh với mình, đoạt lấy Niết Bàn Ấn từ tay hắn. Khi hấp thụ đủ số lượng những Niết Bàn Ấn, Niết Bàn Ấn trong tay mọi người sẽ dần có sắc tím vàng. Khi Niết Bàn Ấn hoàn toàn có màu tím thì sẽ có tư cách vào Niết Bàn Kim Bảng và lọt vào mắt Tông phái siêu cấp!

Lâm Động nheo mắt lại, không ngờ Bách Triều Đại Chiến lại tàn khốc như vậy, muốn vào Niết Bàn Kim Bảng phải đoạt được Niết Bàn Ấn từ tay kẻ khác.

- Bách Triều Đại Chiến chỉ biết kẻ chiến thắng, không biết đến sự sống chết. Nếu mọi người đã có sự chuẩn bị, vậy thì… bắt đầu thôi! Giờ là lúc kiểm nghiệm lại sự tu hành của mọi người một năm qua!

Tống Tần chỉ về phía màn sáng phía trước, giọng nói trầm vang lên bên tai của tất cả mọi người.

Vô số người ngẩng lên nhìn tấm màn sáng, sự cuồng nhiệt dần dâng lên trong mắt, lúc này sao có thể rút lui?

- Đi thôi!

Một tiếng thét trầm đục không biết vang lên từ đâu, rồi tất cả như ong vỡ tổ ào ào bay vào tấm màn sáng.

- Lâm Động, cút vào đây cho ta! Hôm nay sẽ là ngày giỗ của các ngươi!

Phong Thương gầm lên, ánh mắt đầy hằn học nhìn Lâm Động, rồi đem theo hàng loạt nhân mã của Vương triều Phong Vân lao vào trong.

Lâm Động ngẩng lên nhìn bóng của bọn Phong Thương, khẽ liếm môi, mỉm cười nói:

- Các vị, chuẩn bị xong chưa?

- Ừm!

Rồi tất cả cùng bật cười, chiến ý dâng tràn, không hề có chút sợ hãi, cho dù sắp tới bọn họ phải đối mặt với Vương triều Siêu cấp lớn mạnh nhất thành Vạn Tượng.

- Đi thôi!

Lâm Động cười lớn, tiếng cười như sấm rền, bao quyền với Tống Tần, nói:

- Tống sư, đa tạ đã giúp đỡ!

Dứt lời, Lâm Động nhanh chóng bay vút vào, theo sát sau là Tiểu điêu và Tiểu Viêm.

Trên bầu trời, Tống Tần nhìn bọn Lâm Động đang tràn ngập chiến ý, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Hắn biết, nếu bọn Lâm Động có thể vượt qua ải tiếp theo, danh tiếng của bọn họ chắc chắn sẽ chấn động cả vùng trung tâm!

Rốt cuộc hắn là rồng hay chỉ là sâu bọ, tất cả phải chờ xem trận chiến này thôi!