Vũ Động Càn Khôn

Chương 601: Hợp tác




Soạt!

Nhóm bọn Lâm Động bay thẳng vào trong khu rừng đầy khí hung sát, bên dưới những bóng cây khổng lồ, cả thế giới như bị bao trùm bởi một màu đỏ như máu.

Trong khu rừng này không biết đã có bao nhiêu thiên tài nhân kiệt từ các Vương triều chôn thân, và hiển nhiên là sau ngày hôm nay có lẽ mặt đất sẽ thêm đỏ hơn.

Khi bọn Lâm Động tiến vào trong, bọn họ đã cảm nhận được sự tranh đấu ác liệt không ngừng diễn ra. Tất cả những người vào trong này dường như đều phát điên, để đến được đây, bọn họ đã phải bỏ ra quá nhiều, vì thế chẳng ai muốn bị chặn lại ở bước cuối cùng này cả.

Thậm chí, cho dù bọn họ không thể bước vào Niết Bàn Kim Bảng thì ít nhất cũng phải cố gắng hết sức thể hiện, vì đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ.

- Chúng ta làm gì đây?

Tô Khôi nhìn xung quanh, không khí ở đây khiến sắc mặt hắn có phần nặng nề, hắn không dám quyết định điều gì, nhìn Lâm Động, hỏi.

- Đến thẳng chân núi Bách Triều Sơn đi. Những người đến được đó mới là tinh anh, Niết Bàn Ấn trong tay bọn họ mới là thứ tốt.

Lâm Động khẽ nói.

Khổ sở tranh đoạt Niết Bàn Ấn của người khác ở vùng ngoại vi không bằng đến thẳng Bách Triều Sơn. Tuy ở đó đều là những kẻ không dễ đối phó nhưng cũng bớt được ít nhiều rắc rối.

Vút!

Lâm Động vừa dứt lời thì hắn bỗng nhíu mày ngẩng lên. Hắn có thể cảm nhận được có không ít những âm thanh rít gió đang nhằm về hướng hắn mà bay tới.

- Nhanh vậy có kẻ nhằm vào chúng ta rồi sao?

Bọn Mạc Lăng cũng nhận ra, sắc mặt hơi biến, vội vàng vận nguyên lực cảnh giác.

Chỉ một lát sau, rất nhiều những thân ảnh từ hai bên bìa rừng lao tới, cuối cùng xuất hiện trên bầu trời phía trước mặt bọn Lâm Động.

Khi những người đó xuất hiện, sắc mặt Lâm Động hiện lên vẻ kinh ngạc, vì đó đều là những gương mặt rất quen thuộc.

- Ha ha, Lâm Động huynh, nửa năm rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?

Phía bên trái, một nam tử tuấn tú mặc bạch y đang cung tay cười lớn, đó lại chính là Liễu Bạch, một trong những người có được truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông.

Bên cạnh Liễu Bạch còn có không ít cường giả khác, nữ tử mặc váy đỏ nổi bật, dáng người yểu điệu kia chính là Mục Hồng Lăng.

Bên cạnh Mục Hồng Lăng là một nam tử cao lớn với gương mặt chữ điền, lông mày thô có chút uy nghiêm, thiết nghĩ cũng không phải nhân vật tầm thường.

Bên phải thì số người ít hơn, nhưng khí tức đều không hề yếu, kẻ đứng đầu là là Diêm Sâm, trên người mặc một bộ y phục đen.

Bốn người nhận được truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông đều đã tập trung tại đây!

Khi Lâm Động quan sát bọn Liễu Bạch thì bọn Diêm Sâm cũng đang nhìn Lâm Động, trong ánh mắt đều ánh lên vẻ kinh ngạc. Nhớ lần đầu gặp, Lâm Động dường như không đáng để bọn họ coi trọng, nhưng hiện nay, đến những người cao ngạo như bọn hắn cũng phải thừa nhận, thực lực và trận hình của bọn Lâm Động đã dần vượt qua chính mình. Ít nhất thì khi đối diện với Vương triều Đại La bọn họ không thể khiến chúng phải trả giá nhiều như vậy.

- Thực lực của những người này rất mạnh!

Bên cạnh Mục Hồng Lăng, nam tử có gương mặt chữ điền kia, ánh mắt có phần nặng nề, nói.

Mục Hồng Lăng khẽ gật đầu, khẽ mím môi, nhìn Lâm Động với ánh mắt phức tạp. Lần đầu tiên gặp Lâm Động, hắn vẫn chưa vượt qua Bán Bộ Niết Bàn, vậy mà bây giờ hắn đã có khả năng vào Niết Bàn Kim Bảng!

- Không có việc không lên Tam Bảo Điện, các vị bỗng tìm đến ta, không phải là nhắm trúng Niết Bàn Ấn trong tay ta đấy chứ?

Lâm Động khẽ cười, không có chút sợ hãi, thản nhiên nói.

- Lâm Động huynh nói đùa rồi, ở đây những người dám có ý đồ với các huynh cũng không nhiều lắm đâu!

Liễu Bạch cười cười, ngừng lại một chút rồi nói:

- Lần này ta đến chủ yếu là muốn hợp tác với Lâm Động huynh!

- Hợp tác?

Lâm Động khựng người lại.

- Lâm Động huynh đã giao thủ với Vương triều Đại La, chắc cũng biết về Liên minh Địa Sát và người nhận truyền thừa của Tứ Đại Ma Tông phải không?

Liễu Bạch nói.

- Ừm!

- Người nhận truyền thừa của Tứ Đại Ma Tông, trong đó Vương triều Đại La đã bị các huynh giải quyết, nhưng vẫn còn ba Vương triều khác đang nhằm vào chúng ta. Hơn nữa trong đó, người nhận truyền thừa của Thao Thiết Tông lại chính là Vương triều Thiên Ma, một trong Thập đại Vương triều Siêu cấp. Thực lực của chúng vô cùng mạnh. Theo tin tình báo của bọn ta, ba đại Vương triều đó đã bày ra thiên la địa võng chờ chúng ta. Chúng ta muốn đến Bách Triều Sơn chắc chắn phải đi qua vòng vây của chúng.

Nói đến đây, Liễu Bạch cười khổ nói:

- Bọn ta đã từng giao đấu với Vương triều Huyết Ấn và Vươn triều Cốt Ngọc, có thể coi là không phân cao thấp. Nhưng Vương triều Thiên Ma quá mạnh, nếu bọn chúng liên thủ thì bọn ta căn bản không thể vượt qua được.

Nhìn gương mặt nhăn nhó của Liễu Bạch, Lâm Động hơi nhíu mày. Ba đại Vương triều đó liên thủ, trong đó lại có một trong Thập đại Vương triều Siêu cấp, trận hình đó dù là hắn cũng khó lòng một mình vượt qua.

- Liên minh Địa Sát và Liên minh Thiên Cương vốn dĩ vô cùng đối lập nhau, để có được truyền thừa của Tứ Đại Ma Tông chắc chắn bọn chúng sẽ không bỏ qua bọn chúng ta. Cuộc chiến này có lẽ chẳng ai trong bọn chúng ta có thể tránh được.

Diêm Sâm cũng trầm giọng nói.

- Thực lực Vương triều Thiên Ma ra sao?

Lâm Động hỏi.

- Vương triều Thiên Ma có Tam Ma, Lão đại Tống Chân, Lão nhị Tống Khuyết, Lão tam Tống Bá, đều có thực lực Ngũ Nguyên Niết Bàn. Hơn nữa thủ hạ của bọn chúng đều là những kẻ thực lực không tầm thường.

Liễu Bạch nói với giọng đầy dè chừng. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com

Cùng là Vương triều Siêu cấp nhưng Vương triều Thiên Ma lại vượt trội hẳn so với những Vương triều Siêu cấp khác.

- Ba cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn?

Nghe vậy, sắc mặt bọn Mạc Lăng đều kịch biến. Không ngờ thực lực của Thập đại Vương triều Siêu cấp lại mạnh đến mức đó!

- Quả nhiên khó nhằn!

Ánh mắt Lâm Động cũng hiện lên sự nặng nề, có lẽ đây chính là Vương triều có trận hình cường hãn nhất kể từ khi hắn vào Chiến trường Viễn Cổ cho đến nay.

Ba cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn thiết nghĩ có thể quét sạch bọn Liễu Bạch, chẳng trách mà bọn họ không dám một mình đi vào sâu hơn, mà tìm đến hắn.

- Các ngươi muốn bọn ta đối phó Vương triều Thiên Ma?

Tiểu điêu như cười như không, nói.

- Ta biết là có phần làm khó mọi người, nhưng hiện nay chắc chỉ có các ngươi là đối phó được với bọn chúng mà thôi.

Lâm Động cười khổ có phần ngượng ngịu.

- Hiện tại bọn chúng ta coi như cùng ở trên một con thuyền rồi. Lâm Động, nếu bọn ta bị Vương triều Thiên Ma giải quyết thì ngươi sẽ rơi vào tình cảnh bị bao vây bốn bề. Vì thế bọn chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác.

Diêm Sâm trầm giọng nói.

- Giờ ai cũng biết Vương triều Thiên Ma đang bố trận đợi bọn chúng ta ở sâu trong khu rừng Bách Triều Lâm, thậm chí có khả năng người của Tông phái siêu cấp trên Bách Triều Sơn cũng nhìn về đây. Trừ phi bọn chúng ta rút khỏi Bách Triều Đại Chiến, nếu không… trận đấu này, không thể không chiến!

Lâm Động nhăn tít cặp mày, không nói gì. Nếu bọn họ có thể chiến thắng thì có lẽ sẽ lên được Bách Triều Sơn, nhưng nếu thất bại thì công sức một năm khổ tu sẽ đổ xuống sông xuống biển.

Thấy Lâm Động trầm tư, bọn Liễu Bạch và Diêm Sâm cũng không nói gì, nhưng trái tim thì bất giác đều đã đập thình thịch. Lâm Động hiện tại có thể coi là cái phao cứu sinh cuối cùng của bọn họ, với thực lực của bọn họ, căn bản không thể chống đỡ được với Vương triều Thiên Ma. Mà làm được điều đó có lẽ chỉ có Lâm Động!

Mục Hồng Lăng nắm chặt tay, không khí như đặc quánh khiến nàng cảm thấy thở cũng cũng khó khăn. Nàng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của những người xung quanh. Bọn họ đang đợi câu trả lời của Lâm Động, vì hắn có thể coi là cứu tinh cuối cùng của bọn họ.

Nàng ta nhìn Lâm Động với ánh mắt phức tạp, rất nhiều cảm xúc đan xen. Ai ngờ được thanh niên từng thảm hại trong tay nàng trước kia, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã mạnh đến mức này. Thậm chí ngay kết cục cuối cùng của bọn họ cũng phải phụ thuộc vào một lời nói của hắn.

Không khí căng thẳng kéo dài một lúc lâu, đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng thở hắt ra của Lâm Động. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bọn Liễu Bạch, khẽ nói:

- Các ngươi có đối phó được với Vương triều Huyết Ấn và Vương triều Cốt Ngọc không?

- Chỉ cần Vương triều Thiên Ma không nhúng tay vào, bọn ta có thể đối phó được với hai Vương triều kia!

Ánh mắt Liễu Bạch và Diêm Sâm lóe lên sự kích động, trầm giọng nói.

- Nếu vậy…

Lâm Động mím môi, rồi miệng nhếch lên một đường cong.

- Vậy cứ giao Vương triều Thiên Ma cho bọn ta!

Mục Hồng Lăng cắn môi, gương mặt có phần đỏ lên nhìn gã thanh niên kia với ánh mắt có chút cuồng nhiệt. Mức độ hấp dẫn của Lâm Động lúc này vượt qua mọi nam tử ưu tú nào mà nàng ta từng gặp!

Không biết kết cục cuối cùng sẽ thế nào, nhưng nàng biết trong trận đại chiến này, nam nhân này mới chính là nhân vật đáng chú ý nhất.