Vũ Động Càn Khôn

Chương 605: Đúng là biến thái!




Rầm!

Nguyên lực cuồng bạo cùng với những gợn sóng năng lượng không ngừng cuộn trào, sáu đạo thân ảnh như quỷ mị đan xen vào nhau, khiến những người quan chiến cũng thấy hoa mày chóng mặt.

- Ha ha, thì ra tên Lâm Động đó chỉ là bù nhìn rơm! Bọn chúng có được danh tiếng như vậy quá nửa là công của cái tên Tiểu điêu kia.

Trên một tảng đá khổng lồ, một thân ảnh mặc trường bào huyết sắc, gương mặt u tối nhìn cuộc chiến, cười lạnh nói.

- Bọn chúng ta cũng động thủ thôi, bọn Liễu Bạch cũng không phải loại dễ đối phó, chỉ sợ cũng phải mất chút công sức mới giải quyết được.

Một thân ảnh mặc bạch y, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn Liễu Bạch, lãnh đạm nói.

- Được, tốc chiến tốc thắng!

Huyết ảnh cười quái dị, mùi máu tanh nồng nặc tỏa ra từ cơ thể hắn có thể khiến kẻ khác phát nôn, tinh thần hoảng hốt, dường như trong thứ mùi đó có kịch độc vậy.

- Lấy Niết Bàn Ấn của hai tên đó đi. Chắc bọn chúng ta cách Niết Bàn Kim Bảng không còn xa nữa đâu!

Hoa Cốt cười lớn, rồi nguyên lực bùng phát bao trùm lấy bọn Liễu Bạch.

Khi hai bọn chúng động thân, phía sau cũng có một đoàn người theo sau, hiển nhiên đều là cao thủ của hai Vương triều đó, trong đó thậm chí còn có cường giả của Vương triều Thiên Ma.

Hành động của húng đương nhiên bọn Liễu Bạch nhận ra, sắc mặt bọn họ đều thay đổi, rồi thoáng chốc, ánh mắt lấp lánh sự hung hãn.

Chỉ cần không có cường giả đỉnh cấp của Vương triều Thiên Ma thì bọn họ không hề sợ Vương triều Huyết Ấn và Vương triều Cốt Ngọc. Thật sự liều mạng thì chưa thể chắc bên nào sẽ thất thủ!

- Gần đây bọn chúng dựa vào Vương triều Thiên Ma đã ngông nghênh quá lâu rồi. Hôm nay cũng nên lấy lại chút tiền lãi rồi!

Phía sau Liễu Bạch, một cường giả nghiến răng nói.

- Trong bọn chúng còn có một vài cường giả của Vương triều Thiên Ma, khá khó đối phó!

Liễu Bạch nhìn phía sau Huyết Ảnh, ở đó có hai đạo khí tức rất mạnh, tuy chưa phải cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn nhưng cũng là Tứ Nguyên Niết Bàn chân chính. Mà bọn chúng lại là chiến tướng đắc lực trong Vương triều Thiên Ma, luận về thực lực không hề thu kém bọn Phong Thương.

Người của Liễu Bạch và Diêm Sâm cộng lại cũng không thua kém Vương triều Huyết Ấn và Vương triều Cốt Ngọc, nhưng không thể coi thường người của Vương triều Thiên Ma. Tuy bọn Tống Gia Tam Ma khó nhằn nhất đã bị ba người Lâm Động cầm chân nhưng thủ hạ của bọn chúng cũng có không ít tên khó đối phó.

Ví như hai thân ảnh mà Liễu Bạch vừa nói, đó chính là hai tên mạnh nhất trong số đó, lực chiến đấu cực kỳ cường hãn. Mà bản thân bọn họ phải động thủ với Huyết Ảnh và Hoa Cốt, chắc chắn không thể phân tâm, nhưng nếu để bất cứ ai trong hai kẻ kia tham gia hỗn chiến thì chắc chắn sẽ tạo nên đả kích không nhỏ.

- Vậy giao hai kẻ đó cho muội đi!

Khi Liễu Bạch còn đang chau mày thì một giọng nói rụt rè vang lên từ phía sau. Mọi người khựng người, quay lại thì kinh ngạc nhìn cô thiếu nữ tú lệ mặc thanh y đang ngập ngừng tiến lên. Trước ánh mắt của bọn họ, gương mặt thanh tú ấy lập tức đỏ ửng lên.

- Muội?

Liễu Bạch sừng sờ nhìn Tô Nhu, nhưng hắn cũng không cảm thấy buồn cười. Sau khi chứng kiến những sự tích bất phàm của bọn Lâm Động, hắn tin chắc những người theo bọn họ cũng không phải đơn giản…

Chi là hai kẻ kia đến bọn họ đích thân ra tay còn khó khăn, lẽ nào cô thiếu nữ này lại có thể lấy một địch hai?

- Hà hà, Liễu Bạch huynh, cứ giao hai kẻ đó cho muội muội ta đi. Trong bọn ta, nó là mạnh nhất ngoài ba người Lâm Động đấy.

Tô Khôi cười, nói với vẻ đầy tự hào.

Liễu Bạch và Diêm Sâm nghe vậy đều giật mình, kinh ngạc nhìn Tô Nhu đang ngượng ngùng đứng đó. Nếu Tô Khôi đã nói vậy thì chắc chắn thiếu nữ trước mặt có bản lĩnh không tầm thường, nếu không thì hắn đã không đẩy muội muội mình ra.

- Nếu vậy thì giao cho Tô Nhu tiểu muội vậy. Nhưng nếu có vấn đề gì thì bọn ta sẽ phái người ra gánh vác cùng muội. Bất luận thế nào cũng phải kiên trì, chỉ cần bọn Lâm Động có thể phân thắng bại thì trận chiến này chắc chắn có thành quả!

Liễu Bạch cung tay nói.

- Ừm, muội sẽ gắng hết sức!

Tô Nhu nhìn về trận chiến giữa Lâm Động và Tống Chân, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ lo lắng, rồi gật đầu. Tình hình Lâm Động lúc này dường như không được tốt lắm, nàng nhất định không được khiến hắn phải nhận thêm áp lực nữa.

Liễu Bạch cũng không nói gì thêm, hắn không thể chắc chắn Tô Nhu có thực sự chống đỡ nổi với hai chiến tướng đắc lực của Vương triều Thiên Ma hay không, nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác nữa.

- Động thủ!

Liễu Bạch và Diêm Sâm nhìn nhau, cùng hét lên, nguyên lực mạnh mẽ lập tức bùng phát xông thẳng về phía bọn Huyết Ảnh đang lao tới. Phía sau bọn họ, hai toán người mặt đầy khí hung sát cùng dâng lên như sóng triều chặn lại bọn cường giả của Vương triều Huyết Ấn và Vương triều Cốt Ngọc.

Uỳnh uỳnh!

Người của hai bên tựa con sóng bạc đầu cuốn qua mặt đất, cuối cùng lao vào nhau, nguyên lực cuồng bạo bùng nổ, vòng chiến lập tức mở rộng, âm thanh trảm sát vang tận mây xanh.

- Đại ca, mọi người phải cẩn thận đấy!

Gương mặt thanh tú của Tô Nhu lúc này cũng trở nên trầm trọng hơn nhiều, nàng nhìn hai gã chiến tướng của Vương triều Thiên Ma tiến lên với thế như chẻ tre, ngón tay ngọc ngà đặt lên cổ tay, ấn pháp biến hóa liên tiếp chạm vào ba đạo phong ấn.

- Tam Đoạn Phong Ấn, mở!

Tô Nhu khẽ quát lên, năng lượng màu lục kỳ dị như thủy triều tràn ra, mái tóc dài tung bay, một thứ khí tức kinh người lan tỏa thu hút không ít ánh mắt kinh ngạc. Hiển nhiên bọn họ không thể ngờ một thiếu nữ trẻ tuổi như vậy lại có thực lực mạnh đến thế.

Xoẹt!

Lục quang bùng phát, thân hình yêu kiều bay vút tới, hai đạo năng lượng màu lục tụ lại trong bàn tay thành hình trăng tròn, biến thành hai đạo hàn quang bắn thẳng về phía hai gã chiến tướng của Vương triều Thiên Ma.

Lục quang xé tan không khí, bắn đi với tốc độ kinh người. Ngay cả bản thân hai kẻ kia cũng chỉ thấy trước mắt lóe sáng, rồi quầng sáng đó đã đến trước mặt. Trên trán bọn chúng đều toát mồ hôi lạnh, bàn tay tụ kim quang vội vàng tung ra, đánh lên quầng sáng.

Keng!

Âm thanh kim loại va chạm vang lên, hai gã chiến tướng Vương triều Thiên Ma bay ra sau, sắc mặt có phần khó coi. Bàn tay bọn chúng xuất hiện vết máu, rõ ràng là bọn chúng không thể ngờ đã dùng đến Niết Bàn Kim Thân mà vẫn bị thương.

- Phù!

Bọn Liễu Bạch thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Lúc này bọn họ mới tập trung tinh thần đối phó với bọn Huyết Ảnh.

- Hắc hắc, Liễu Bạch, đừng ngoan cố chống đối nữa, ngoan ngoãn giao Niết Bàn Ấn ra đây có lẽ ngươi còn được chết thoải mái một chút!

Huyết quang bao phủ quanh Huyết Ảnh, biến thành từng đợt công kích ập tới Liễu Bạch, đồng thời hắn cũng nhếch mép cười lạnh.

- Ngươi vui mừng hơi sớm đấy!

Liễu Bạch hừ lạnh, bàn tay nắm lại, một cây trường thương xuất hiện, lập tức vô số côn ảnh cùng khí thế kinh người phản công lại như vũ bão.

- Ha ha, dù người có thể kiên trì được nhưng chỉ cần Lâm Động bại trong tay Tống Chân đại ca, ta xem các ngươi còn có sĩ khí được không?

Huyết Ảnh không ngừng gây áp lực tinh thần cho Liễu Bạch để khiến hắn lộ sơ hở.

Sắc mặt Liễu Bạch tối sầm lại, nhưng cũng không nói gì nữa. Đương nhiên hắn biết những gì Huyết Ảnh nói là thật, nếu Tống Chân được rảnh tay thì chắc chắn chỗ bọn họ đây sẽ bại thê thảm. Lúc này hắn cũng chỉ mong Lâm Động cầm cự được thêm một lúc, ít nhất thhì bên Tiểu điêu cũng có ưu thế không nhỏ.

Xoẹt xoẹt!

Thương ảnh mạnh mẽ đẩy lùi công kích của Huyết Ảnh. Liễu Bạch không kìm được liếc nhìn cuộc chiến chỗ Lâm Động. Phạm vi mà Lâm Động có thể tránh né đã dần bị Tống Chân khống chế còn một khoảng không gian rất nhỏ. Cứ thế này, e là không lâu nữa sẽ bị chặn hết mọi đường lui. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com

- Lâm Động, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy? Đây đâu phải phong cách của ngươi, lẽ nào ngươi bị Tống Chân chèn ép đến mức đó sao?

Liễu Bạch nghiến răng, thầm lẩm bẩm trong bụng.

Ầm!

Bỗng một âm thanh kinh người vang lên, kình phong lan tỏa, mọi ánh mắt lập tức nhìn về phía đó, chỉ thấy Lâm Động đã bị chèn ép đến mức phải trực tiếp đỡ chưởng của Tống Chân.

- Không còn đường lui nữa sao?

Nhìn cảnh tượng đó, không ít người khóe mắt co giật, nếu cuộc chiến rơi vào tình huống này thì hiển nhiên là Tống Chân có thể áp đảo được Lâm Động.

- Ha ha, giờ xem ngươi có thể làm được gì nữa?

Chưởng phong cuộn trào, Tống Chân đứng yên không chút dao động, ánh mắt hiện vẻ coi thường nhìn Lâm Động bị đánh bật ra sau hơn chục bước, cười nói.

Rầm!

Chân Lâm Động giẫm mạnh lên đất tạo nên một dấu chân rất sâu. Thân thể hắn hơi run lên, lớp da bên dưới ống tay áp đã có màu đỏ rực, hắn cúi đầu như đang kìm nén cái gì. Một lát sau hai tay bỗng nắm chặt, cuối cùng không nhịn được nữa, ngửa người gầm lên!

Uỳnh!

Ngay sau đó một vòng lửa đỏ rực bắn ra từ cơ thể hắn.

Vòng lửa đi đến đâu, đất đá trên mặt đất bị thiêu hủy đến đấy không còn cả tro bụi. Bên trong vòng lửa đó cũng có thể nhìn thấy vô số những đốm lửa nhỏ đang rực cháy.

- Đó là… Niết Bàn Ma Viêm?

Tất cả lập tức câm lặng, mọi người đều há hốc miệng nhìn Lâm Động toàn thân được bao bọc quanh bởi ngọn lửa nóng bỏng.

- Đó là… Niết Bàn Kiếp!

Gương mặt Lam Anh và Thanh Phong lúc này có phần đông cứng lại, trong mắt dâng tràn vẻ kinh hãi.

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu tại sao Lâm Động tự nhiên lại yếu như thế, tại sao lại không ngừng tránh né đòn công kích của Tống Chân…

Thì ra… hắn đang định vượt Niết Bàn Kiếp! Vượt Niết Bàn Kiếp khi đang chiến đấu?

Nghĩ đến đây, dù người luôn luôn bình tĩnh như Lam Anh cũng không kìm được mà hít vào hơi khí lạnh, lẩm bẩm:

- Hắn là một tên biến thái!