Vũ Động Càn Khôn

Chương 610: Ngươi còn sức mạnh không?




Cái miệng khổng lồ nổi lên từ dưới lòng đất, trước bao ánh mắt kinh hoàng, hút Tống Chân vào trong với tốc độ kinh người.

Thân thể Tống Chân dần biến mất, chỉ còn để lại một quầng hắc quang quỷ dị chuyển động trong không trung.

- Thôn Thiên Chủy?

Xung quanh đột nhiên trở nên yên lặng, rồi cuối cùng có người sực tỉnh kêu lên một tiếng thất thanh.

Trước đó đã nhìn thấy Tống Chân thi triển ra loại vũ kỹ đó, nhưng bọn họ không thể ngờ Lâm Động cũng thi triển được chiêu đó.

- Sao có thể?

Trong ánh mắt của tất cả mọi người đều tràn ngập sự chấn kinh, vũ kỹ thuộc Thao Thiết Tông sao Lâm Động lại có được?

- Thế là sao?

Thanh Phong cũng đầy kinh ngạc, mắt hắn khóa chặt lấy quầng hắc quang kia. Từ sau khi Tống Chân bị hút vào khí tức của hắn gần như lập tức biến mất, chẳng khác gì so với việc bị hút vào dạ dày hắc ám vậy!

Gương mặt Lam Anh cũng đầy vẻ kinh ngạc, nàng nhíu mày, lẩm bẩm:

- Thôn Thiên Chủy mà Lâm Động thi triển tuy giống hệt của Tống Chân, nhưng sức mạnh lại rất u tối, có lẽ có liên quan đến việc lực thôn thực của Tống Chân bị đoạt mất.

- Vậy Lâm Động làm thế nào đoạt được lực thôn thực của Tống Chân? Ngay cả bọn chúng ta cũng không làm được!

Thanh Phong lẩm bẩm.

- Bọn chúng ta không làm được không có nghĩa người khác cũng không được. Lâm Động không đơn giản đâu!

Lam Anh nói.

Giờ Thanh Phong không dám nghi ngờ những lời Lam Anh nói nữa. Lâm Động có thể ép Tống Chân đến mức này đã đủ chứng minh sức mạnh của hắn. Nếu hắn đánh bại được Tống Chân thật thì trong Niết Bàn Kim Bảng cũng không có quá năm người đánh bại được hắn.

Cũng có nghĩa là Lâm Động hiện giờ đã có tư cách xếp trong năm vị trí đứng đầu của Bách Triều Đại Chiến rồi!

Với xuất thân từ Vương triều Hạ cấp mà đạt được thành tựu như vậy quả thực quá khủng bố!

Rầm!

Các đó không xa, một thân ảnh thảm hại bay ngược ra, cuối cùng đứng vững lại phía trước một tảng đá khổng lồ. Một luồng sức mạnh đáng sợ phát ra từ thân ảnh đó khiến tảng đá phía sau nổ tung tan tành thành từng mảnh. Một tiếng rên vang ra từ miệng hắn, rõ ràng đã thọ thương.

- Chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi sao?

Một thân ảnh như quỷ mị xuất hiện trên không trung, nhìn xuống nam tử kia, trên gương mặt tuấn mỹ là một nụ cười lạnh lùng.

Kẻ có gương mặt tuấn mỹ kia đương nhiên là Tiểu điêu. Còn kẻ thê thảm kia chính là Tống Khuyết. Từ khi giao đấu, dường như Tiểu điêu luôn chiếm ưu thế, thậm chí Tống Khuyết cũng không có ý nghĩ chiến thắng nữa mà chỉ muốn giữ chân Tiểu điêu mà thôi.

Hiện giờ hắn đã biết rõ ràng thực lực của Tiểu điêu mạnh hơn hắn một bậc, cộng với sức mạnh quỷ dị, thủ đoạn hung hãn, đối thủ như vậy chỉ với mình hắn không thể kích bại được!

Khi Tống Khuyết nghe thấy tiếng cười châm chọc của Tiểu điêu, sắc mặt tím tái lại, nhưng hắn cũng chỉ đành nhẫn nhịn.

- Đợi khi Đại ca giải quyết tên tiểu tử kia, bọn chúng ta liên thủ, bất luận tên kia có quỷ dị thế nào cũng chắc chắn phải chết!

Tống Khuyết quệt máu nơi khóe miệng, hung quang lấp lánh trong mắt, rồi nhanh chóng nhìn về phía Lâm Động. Khi hắn nhìn thấy cảnh tượng Tống Chân bị cái miệng khổng lồ hút vào thì gương mặt đông cứng lại.

- Xem ra cái cọc cứu sinh cuối cùng của ngươi cũng không còn hy vọng gì nữa rồi!

Tiểu điêu cười châm chọc.

- Chỉ dựa vào hắn cũng muốn đối phó với Đại ca? Nằm mơ!

Tống Khuyết gầm lên, nhưng sự kinh hoàng trong mắt đã chứng minh hắn đang chột dạ.

Nhưng Tiểu điêu cũng không để tâm, hắn nhìn về phía đạo hắc quang, cũng cảm thấy khá kinh ngạc khi Lâm Động giải quyết được Tống Chân nhanh như vậy.

Đồng thời ở nơi khác, ngay bọn Huyết Ảnh cũng nhận ra động tĩnh đó. Sắc mặt bọn chúng đều tái đi rất nhiều.

- Lợi hại thật!

Ngược lại với bọn Huyết Ảnh, vẻ mặt bọn người Liễu Bạch đầy hớn hở và kinh ngạc, một lúc sau mới khó khăn thốt lên được ba chữ. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com

Lúc bắt đầu Lâm Động đã yếu thế triệt để, nhưng lúc này đã chiếm ưu thế hoàn toàn, còn Tống Chân ban đầu rất uy phong nhưng giờ thì vô cùng thảm hại.

Lâm Động coi như không biết đến những ánh mắt đầy kinh ngạc xung quanh, hắn nhìn chăm chăm vào quầng hắc quang trong không trung. Có lẽ người khác không biết nhưng hắn biết rất rõ, trong hắc quang không phải lực thôn thực mà là lực thôn phệ chân chính.

Chỉ có điều để không để lộ Thôn Phệ Tổ Phù, hắn cố ý dùng cách tấn công như của lực thôn thực, hơn nữa hai thứ sức mạnh này cũng khá tương đồng, mô phỏng lại cũng không quá khó khăn.

Ầm ầm!

Trong sự chú ý của Lâm Động, hắc quang hút Tống Chân vào đột nhiên rung chuyển dữ dội, dường như có thứ gì đó đang điên cuồng giãy giụa trong đó.

Lâm Động vẫn bình thản, không có hành động gì khác, tâm thần khẽ động, hắc quang chuyển động dữ dội hơn, lực thôn phệ trong nó cũng tỏa ra điên cuồng.

Rầm rầm rầm!

Tống Chân bị hút vào trong rõ ràng đã có dấu hiệu phát điên, những đợt công kích đáng sợ không ngừng phát ra, mơ hồ còn nghe được tiếng gầm rú bạo nộ của hắn.

Nghe thấy thế, sắc mặt không ít người đều thay đổi. Trong tiếng gầm ấy có cảm giác như ẩn chứa sự tuyệt vọng, Thôn Thiên Chủy mà Lâm Động thi triển lẽ nào đáng sợ đến mức Tống Chân cũng không thể thoát được sao?

Trên hắc quang không ngừng xuất hiện chưởng ấn, tất cả đều có thể cảm nhận được trạng thái điên cuồng đến cực điểm của kẻ bên trong kia.

Rầm!

Nhưng phải công nhận thực lực của Tống Chân đúng là rất mạnh, dù rơi vào hoàn cảnh đó nhưng cũng đã tạo được những đợt công kích mãnh liệt khiến hắc quang dày đặc như không thể hóa giải xuất hiện vô số vết rạn nứt.

Vết rạn không ngừng lan tỏa cuối cùng triệt để vỡ tung. Một đạo quang ảnh cũng bay ra nhanh như tia chớp, thở phì phò dừng lại trên không trung, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh thấu xương.

- Ra được rồi!

Thấy Tống Chân phá vỡ được hắc ảnh, xung quanh lập tức bùng nổ, còn bọn Tống Khuyết, Huyết Ảnh cũng thở phào như trút được gánh nặng.

- Xem ra vẫn là ngươi nghĩ nhiều rồi!

Tống Khuyết cười gằn nhìn Tiểu điêu.

- Vậy sao?

Tiểu điêu nhướng mày, trên mặt hiện lên nụ cười thích thú.

Nhìn nụ cười đó Tống Khuyết thấy tim chùng xuống, cũng đúng lúc ấy, Tống Chân đang nhìn Lâm Động với ánh mắt đầy oán độc.

Xoẹt!

Không nói lời nào, Tống Chân lập tức xông tới, chưởng phong hung hãn nhằm thẳng tới Lâm Động.

Thế nhưng Lâm Động không hề có chút động tĩnh gì, chỉ từ từ ngẩng lên, ánh mắt lãnh đạm nhìn Tống Chân xông tới, bàn tay nhấc lên nhẹ nhàng đón chưởng phong của Tống Chân.

Bốp!

Một âm thanh vang lên, nhưng sức mạnh kinh người mà mọi người nghĩ không hề xuất hiện, chưởng phong nhìn có vẻ hung mãnh của Tống Chân khi tiếp xúc với bàn tay của Lâm Động đã biến mất hoàn toàn.

- Giờ trong người ngươi còn sức mạnh nữa không?

Lâm Động ngẩng lên nhìn gương mặt dữ dằn ngay trước mặt mình. Sâu trong mắt đối phương, hắn có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi tràn lên như thủy triều. Lâm Động cười lạnh, sức mạnh đáng sợ bỗng bùng phát từ lòng bàn tay.

Rắc!

Tiếng xương gãy giòn tan chói tai vang lên giữa toàn trường.