Vũ Động Càn Khôn

Chương 652: Niết Bàn Kiếp lần thứ năm




Rắc!

Những vết nứt nho nhỏ nhanh chóng lan ra khắp lân giáp, thanh quang trên đó nhanh chóng mờ nhạt, những mảnh vụn nhỏ không ngừng rơi ra, sau đó bị áp lực đáng sợ ở xung quanh ép cho vỡ vụn.

Lâm Động liếc nhìn lân giáp đang nhanh chóng tan vỡ trên thân thể hắn, tuy nét mặt có chút ngưng trọng, nhưng không hề có vẻ hoảng loạn. Áp lực xung quanh tuy khủng khiếp, nhưng vẫn chưa tới mức khiến hắn không còn đường lui.

- Để ta xem áp lực này đáng sợ tới mức nào?

Lâm Động nhếch mép cười, lập tức thân thể rung động, đột nhiên lớp lân giáp ào ào rơi ra, cuối cùng hóa thành cát bụi, nhanh chóng biến mất.

Ầm!

Lớp lân giáp tan rã, áp lực khủng khiếp đó cơ hồ trong nháy mắt đổ ập lên người Lâm Động, lập tức trên bề mặt thân thể hắn liền xuất hiện những vệt máu đáng sợ.

Ong!

Nhưng khi áp lực đáng sợ đó trút xuống, từng cỗ hắc mang quỷ dị cũng từ trong thân thể Lâm Động tuôn ra, cuối cùng hóa thành một lớp màng màu đen bao bọc lấy thân thể hắn.

Trên bề mặt màng ánh sáng đó có vô số hố đen đang xoay chuyển, từng cỗ lực thôn phệ phát tán ra, thôn phệ Niết Bàn Kim Khí nồng đặc và cỗ áp lực vô hình ở xung quanh.

Hiển nhiên, đối diện với lực thôn phệ vô cùng bá đạo có thể thôn phệ cả vạn vật trong thiên địa, cho dù là áp lực ở dưới đáy Đan Hà thì cũng không thể chống đỡ nổi.

Niết Bàn Kim Khí cuồn cuộn không ngừng tuôn vào trong thân thể Lâm Động, dưới sức thôn phệ đáng sợ đó, quang mang kim sắc ở xung quanh cũng dần dần thu hẹp lại, đồng thời, khí tức trong thân thể Lâm Động tỏa ra cũng không ngừng trở nên cường đại!

Sau khi Lâm Động giải quyết triệt để xong phiền phức trong thân thể hắn, áp lực bên ngoài lúc này hiển nhiên không thể gây ra khó khăn gì quá lớn cho hắn, với tốc độ đó, đám Niết Bàn Kim Khí này hiển nhiên sẽ bị Lâm Động thôn phệ sạch sẽ!

Sự bá đạo của Thôn Phệ Tổ Phù lúc này cũng đã hiện rõ!

o0o

Thời gian ở dưới đáy Đan Hà tối ngòm cũng nhanh chóng trôi qua, quang mang kim sắc càng ngày càng mờ nhạt, đồng thời, nhiệt độ xung quanh Lâm Động cũng dần tăng lên, nước sông băng giá đã bắt đầu xuất hiện từng bọt khí. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com

Bọt khí sôi sục, nguyên lực ba động từ trong thân thể Lâm Động cuồn cuộn tỏa ra cũng đột nhiên trở nên vô cùng cuồng bạo, từng cuộn sóng không ngừng từ trong thân thể Lâm Động tỏa ra, cuối cùng lan ra xa rồi mới dần biến mất.

Có thể thấy, nguyên lực trong cơ thể Lâm Động lúc này đang ở trong trạng thái rất không ổn định, mà trạng thái đó chính là dấu hiệu của Niết Bàn Kiếp!

Nhờ lực lượng hấp thu được từ Đan Hà, thực lực của Lâm Động cuối cùng đã lại tăng lên, chính thức dẫn động Niết Bàn Kiếp lần thứ năm đến.

Thân ảnh của Lâm Động lặng lẽ ngồi xếp bằng ở dưới đáy Đan Hà, nguyên lực cuồng bạo từ trong thân thể hắn tuôn ra, ngay cả cỗ áp lực đáng sợ đó cũng bị đánh tan đi, một khu vực chân không hình thành trong phạm vi mấy thước quanh người Lâm Động.

- Cuối cùng đã đến rồi sao?

Khi làn da Lâm Động chuyển sang màu đỏ sẫm, hai mắt hắn cũng dần mở ra, trong ánh mắt xuất hiện niềm vui mừng khôn xiết, ngày này hắn đã đợi rất lâu rồi!

Vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ năm đối với rất nhiều cường giả Niết Bàn Cảnh đều không phải chuyện dễ dàng, nhưng đối với mức độ cường hãn của thân thể của Lâm Động mà nói thì lại không hề có chút sợ hãi. Thanh Thiên Hóa Long Quyết không chỉ khiến cho bề ngoài thân thể hắn trở nên cường hãn mà bên trong thân thể hắn cũng dẻo dai hơn nhiều so với cường giả cũng đẳng cấp, loại Niết Bàn Kiếp từ trong sinh ra như vậy đối với Lâm Động không hề đáng sợ như trong tượng tượng!

- Nếu đã đến rồi thì để ta thử xem, Niết Bàn Kiếp lần thứ năm rốt cuộc cường hãn đến mức nào?

Lâm Động nhếch mép, hai tay kết ấn, hai mắt lại nhắm lại, tiếp đó, một làn ba động từ trong thân thể hắn tỏa ra, sau đó mang theo tiếng sóng ào ào lan ra bốn xung quanh.

Bang bang!

- Nguyên lực cuồng bạo điên cuồng từ trong thân thể Lâm Động tỏa ra, khiến nước sông xung quanh không ngừng cuộn sóng, nhưng thân thể hắn trong lớp sóng đó lại không hề di chuyển, giống như cây đại thụ ngàn năm vậy.

Hiển nhiên, Niết Bàn Kiếp lần thứ năm của Lâm Động đã chính thức đến!

o0o

Khi dưới đáy Đan Hà do Lâm Động đang trải qua Niết Bàn Kiếp mà trở nên chấn động thì ở trên bề mặt Đan Hà lại vô cùng yên bình, thỉnh thoảng có một đợt sóng khẽ lướt qua, mang theo Niết Bàn Khí khẽ tuôn động.

Xung quanh Đan Hà, trên các bình đài cơ hồ đã chật kín người, Lâm Động đã tiến vào đáy Đan Hà mười một ngày, tin tức này rất nhanh đã truyền khắp Đạo Tông, khiến nơi đây trở nên vô cùng náo nhiệt!

Trong Đạo Tông hàng năm đều có một vài đệ tử xuất chúng được tiếp nhận Đan Hà Quán Đỉnh, nhưng có thể ở dưới đó lâu nhất cũng chỉ là tám ngày, mà những người này đều là đệ tử xuất chúng nhất của Đạo Tông!

Nhưng lần này lại có một người ở dưới đáy Đan Hà tới tận mười một ngày!

Thành tích này cơ hồ đã vượt qua tất cả lớp trẻ hiện tại của Đạo Tông, thậm chí người xuất sắc nhất trong lớp trẻ của Đạo Tông hiện nay là Ứng Tiếu Tiếu cũng không thể sánh với hắn được!

Nhưng khiến mọi người kinh ngạc nhất là, người làm nên thành tích đáng sợ này chỉ là một đệ tử vừa mới gia nhập Đạo Tông!

Tin tức này lan truyền ra đã khiến cả bốn điện đều trở nên náo động, tất cả đệ tử đều nghe tin kéo tới, muốn xem thực hư thế nào, điều đó cũng khiến Hoang Điện trong mấy ngày này vô cùng náo nhiệt.

Ở trên một bình đài gần Đan Hà nhất, thân ảnh dày đặc, trong đó hình thành bốn nhóm người rất rõ ràng, đứng đầu bốn nhóm người đó đều là bốn thân ảnh dáng vẻ vô cùng ngạo nghễ.

Những ánh mắt ở xung quanh không ngừng lướt trên bốn đạo thân ảnh này, ánh mắt tràn đầy vẻ kính sợ, bởi bốn người này chính là bốn đại đệ tử chân truyền xuất sắc nhất của Hoang Điện hiện nay!

Ở phía ngoài cùng bên phải là một nam tử thân hình tráng kiện, thân mặc áo xám, nét mặt nghiêm trang, hai cánh tay to dài như tay vượn tỏa ra cảm giác sức mạnh kinh người, người này chính là Đại sư huynh của Hoang Điện, Bàng Thống.

Người đứng đầu đám người ở bên cạnh hắn thân hình trái người hẳn, thân người gầy guộc, ánh mắt sáng rực, tinh mang thỉnh thoảng lóe lên rất chói mắt. Tuy phía sau hắn có mấy đệ tử thân hình cao lớn của Hoang Điện, nhưng khí thế vẫn kém xa hắn, hắn chính là Nhị sư huynh của Hoang Điện, Tống Đan.

Ở bên cạnh hắn là một nam tử thân mặc áo màu đỏ sẫm, nét mặt lạnh lùng, hai tay ôm trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đan Hà ở phía xa, ánh mắt có chút hung tợn. Còn bên cạnh hắn là Đồng Xuyên vẻ mặt có chút ngượng ngùng, hắn nhìn thân ảnh phía trước, bộ dạng định nói gì mà không dám nói.

- Đồ vô dụng, cơ hội Đan Hà Quán Đỉnh đã ở trong tay còn để tuột mất, mà còn để một người mới đến đánh bại, thật là mất mặt!

Nam tử áo đỏ sẫm liếc hắn một cái, lạnh lùng mắng.

- Tưởng Hạo đại ca, thực lực gã Lâm Động đó không hề kém, những đệ tử bình thường tuyệt đối không thể so được với hắn, ta thua hắn không oan, huynh cũng bớt giận!

Đồng Xuyên cười khổ nói.

- Ta tự biết phải làm thế nào, không cần ngươi dạy! Hừ, năng lực của hắn có lẽ không tệ, nhưng người của Tưởng Hạo ta không dễ bị ức hiếp như vậy, ta muốn xem xem tay mới tới này rốt cuộc kiêu ngạo tới mức nào, ngay cả sư huynh cũng không thèm tôn trọng!

Tưởng Hạo chậm rãi nói.

Nghe thấy vậy, Đồng Xuyên chỉ cười khổ lắc đầu. Tính cách bao che cho huynh đệ của Tưởng Hạo nổi tiếng khắp Hoang Điện, hơn nữa hiện tại Lâm Động cũng gây ra động tĩnh quá lớn, hiển nhiên những đệ tử chân truyền của Hoang Điện hiện tại cũng đã không thể kiềm chế được nữa.

- Ha ha, Tưởng sư huynh, đệ tử mới tới này cũng không tầm thường, đã ở dưới đáy Đan Hà được mười một ngày rồi, e rằng ngay cả chúng ta hiện tại muốn chiến thắng hắn cũng có chút khó khăn, huynh muốn ra tay, cẩn thận đá phải thiết bản nhé!

Ở bên trái hắn, một thanh niên mặc áo trắng, là người trẻ nhất trong số bốn người, dáng vẻ anh tuấn, nhưng ba động cường đại từ trong thân thể hắn tỏa ra lại không hề kém bao nhiêu so với ba người kia.

Hắn chính là Tứ sư huynh của Hoang Điện, Phương Vân, cũng là người trẻ nhất trong số bốn đại đệ tử chân truyền, nhưng thiên phú lại vô cùng cường hãn, chỉ mới vào Hoang Điện hai năm đã đạt tới trình độ tương đương với một đệ tử lâu năm như Bàng Thống!

- Hừ, rốt cuộc có năng lực hay không, phải thử mới biết được, chứ không phải dựa vào lời nói!

Tưởng Hạo nhìn Phương Vân một cái, nói:

- Không ngờ mấy tên đang bế quan các ngươi cũng bị làm kinh động, xem ra đối với tên Lâm Động này, các ngươi cũng vô cùng coi trọng!

- Có thể ở dưới đáy Đan Hà tới mười một ngày, không thể không coi trọng! Ha ha, chưa biết chừng người tranh đoạt Đại Hoang Vu Kinh năm nay lại thêm một người nữa!

Phương Vân cười cười, ánh mắt nhìn về phía Đan Hà đang vô cùng tĩnh lặng, lẩm bẩm nói:

- Chu Thông tiền bối năm xưa cũng có thể kiên trì đến mười ba ngày…

Ánh mắt Tưởng Hạo khẽ nhíu lại, không nói gì, nhưng ánh mắt đó cũng dần trở nên ngưng trọng.

Khi xung quanh Đan Hà đang vô cùng náo động, ở trên một đỉnh núi ở phía xa đột nhiên có tiếng xé gió vang lên, sau đó hai đạo thân ảnh xinh đẹp đáp xuống một thân cây đại thụ, liếc nhìn xuống Đan Hà ở phía xa. Nhìn dung mạo hai người, không ngờ chính là Đại sư tỷ của Thiên Điện, Ứng Tiếu Tiếu và Ứng Hoan Hoan.

- Tên đó không ngờ vẫn chưa đi ra!

Ánh mắt Ứng Hoan Hoan nhìn xuống Đan Hà, không kìm được cắn môi, lẩm bẩm nói:

- Lẽ nào tên gia hỏa đó thực sự có thể đạt tới thành tích của Chu Thông tiền bối hay sao? Sao có thể như vậy được, tên đó sao có thể sánh được với Chu Thông tiền bối?

- Hôm nay hắn chưa ra thì còn may, như vậy dù thế nào thành tích của hắn cũng chỉ bằng với Chu Thông tiền bối!

Ứng Tiếu Tiếu tay nắm chặt trường kiếm màu xanh, nói.

Ứng Hoan Hoan nghe thấy vậy khẽ sững người, lập tức hiểu ra, đã chịu đựng tới mức này, hiển nhiên mục tiêu của Lâm Động và vị Chu Thông tiền bối kia giống nhau, đó là hấp thu sạch Niết Bàn Kim Khí dưới đáy Đan Hà. Mà nếu lúc này Lâm Động xuất hiện thì có nghĩa là hắn chỉ cần mười một ngày để hấp thu hết Niết Bàn Kim Khí dưới đó.

Còn Chu Thông tiền bối năm xưa, lại cần tới mười ba ngày.

Cũng có nghĩa là, thành tích của Lâm Động đã khủng khiếp hơn cả vị tiền bối có địa vị như thần thánh trong mắt bao đệ tử của Đạo Tông kia.

Nghĩ đến vậy, ngay cả Ứng Hoan Hoan cũng không kìm được mím chặt môi, nàng thực sự không thể tưởng tượng được, kẻ bị nàng giáo huấn là khoác lác tự cho mình là đúng không ngờ lại vượt qua cả thần tượng trong lòng nàng!

- Vậy thì cứ ở dưới đó luôn đi!

Ánh mắt Ứng Hoan Hoan lấp láy, thầm nói.

Ứng Tiếu Tiếu nhìn nàng một cái, định nói gì, đột nhiên thần sắc đại biến, ánh mắt nhìn về phía Đan Hà. Ở nơi đó, trên mặt Đan Hà phẳng lặng lúc này đột nhiên xuất hiện từng đợt sóng cuồn cuộn.

- Sự việc có lẽ không giống như ta tượng tượng rồi!

Nhìn Đan Hà đang cuồn cuộn sóng, Ứng Tiếu Tiếu hít vào một ngụm lãnh khí, để mặc từng tia lãnh khí xâm nhập vào trong tâm phế, sau đó lẩm bẩm nói.