Vũ Động Càn Khôn

Chương 722: Ra tay




Sự im lặng bao phủ toàn bộ đỉnh núi, vô vàn những ánh mắt kinh ngạc, nghi hoặc dừng lại trên gã thanh niên vừa bước ra.

- Lâm Động sư đệ, đừng kích động!

Mấy người Bàng Thống đều sững người, rồi vội vàng nói. Tuy trận đấu giữa Lâm Động và Thanh Diệp khiến bọn họ rất khâm phục hắn, nhưng Thanh Diệp thì không thể sánh được với Vương Diêm. Ngay cả Ứng Tiếu Tiếu cũng bại trong tay hắn, Lâm Động tuy mạnh nhưng sao có thể làm được gì hắn?

Lâm Động nhìn bọn họ nhún nhún vai, hắn cũng không muốn tự nhiên lại đi đối chiến với người như Vương Diêm, nhưng cục diện lúc này hắn không thể không làm thế.

Hắn không hề muốn tỏ vẻ anh hùng, chỉ là giờ hắn cũng là đệ tử Đạo Tông, hắn không muốn Tông phái hắn có cảm tình này lại bị tổn thất khó bù đắp vì những hành động lỗ mãng của Vương Diêm. Hoặc hắn cũng không muốn nhìn thấy nàng thiếu nữ đáng yêu thường ngày hoạt bát, đem lại sức sống cho tháng ngày tu luyện khô khan của rất nhiều đệ tử, lại có dáng vẻ buồn bã khiến người khác phải đau lòng như vậy.

Đương nhiên hắn biết không chỉ hắn nghĩ như thế.

Giữa đống đổ nát, Ứng Tiếu Tiếu và Ứng Hoan Hoan cùng sững sờ nhìn Lâm Động. Ứng Hoan Hoan cắn môi, chần chừ một chút rồi nói:

- Lâm Động đừng làm bừa, huynh ấy mạnh lắm!

- Giờ còn lựa chọn nào khác sao?

Lâm Động nhìn nàng, cười nói.

Ứng Hoan Hoan trầm mặc, lúc này Ứng Tiếu Tiếu đứng dậy, nhìn Lâm Động rồi khẽ nói:

- Làm hết sức mình, cẩn thận một chút!

Nàng biết, trong số đệ tử Đạo Tông hiện giờ, ngoài nàng ra, người duy nhất có thể tạo chút trở ngại cho Vương Diêm có lẽ chỉ còn Lâm Động, người này dường như từ đầu chí cuối vẫn chưa lộ hết lực chiến đấu. Tuy nàng biết Vương Diêm hung hãn, nhưng Lâm Động hiện giờ có lẽ là người duy nhất có thể giao tranh với hắn.

Lâm Động khẽ gật đầu, thân hình khẽ động rồi đáp xuống đài đấu, mắt nhìn thẳng về phía thân ảnh đeo trọng kiếm.

- Ngươi không phải đối thủ của ta!

Lúc này Vương Diêm cũng dừng bước, nhưng hắn không quay lại, chỉ dùng giọng khàn khàn nói.

- Dù thế nào cũng phải thử chứ phải không?

Lâm Động cười, nói.

Vương Diêm khựng lại một chút, rồi chầm chậm quay lại, nhìn chăm chăm Lâm Động, ánh mắt sắc lạnh như đao tỏa ra một thứ khí tức hung sát hung tàn.

Thế nhưng sắc mặt Lâm Động không hề thay đổi, ngược lại nụ cười càng trở nên sắc lạnh hơn.

Hắn khác với các đệ tử khác của Đạo Tông, đúng là Vương Diêm đã trải qua vô số trận chiến sinh tử, nhưng Lâm Động hắn cũng có thể coi là người bò ra từ đống người chết. Bao năm nay, hắn cũng đã trải qua không ít trận huyết chiến. Vương Diêm muốn dùng khí thế áp chế hắn thì có lẽ đã nhầm người rồi!

Vương Diêm nhìn thẳng Lâm Động, sự lạnh lùng trên gương mặt Lâm Động khiến hắn có chút kinh ngạc, trầm mặc một chút, nói:

- Nếu ngươi đã kiên trì vậy thì tùy ngươi. Nhưng vẫn là câu nói ấy, ta sẽ không nương tay đâu!

- Vừa hay, ta cũng vậy!

Lâm Động cười, rồi hắn nhìn lên chỗ ngồi phía trên cao.

Khi thấy hắn nhìn, mấy vị Điện chủ Trần Chân, Tề Lôi nhìn nhau, cuối cùng nhìn về Ứng Huyền Tử.

Ứng Huyền Tử nhìn chăm chăm Lâm Động một lát, rồi dường như khẽ cười, gật đầu.

Mấy người Trần Chân thấy Ứng Huyền Tử gật đầu mới thở phào, rồi Trần Chân đứng dậy, nhìn xung quanh, trầm giọng nói:

- Đây sẽ là trận tỷ thí cuối cùng của Điện Thí. Người chiến thắng sẽ đạt Quán quân cuối cùng, đồng thời giành quyền chỉ huy các đệ tử trong cuộc So tài Tông phái sắp tới!

- Nếu đã sẵn sàng thì bắt đầu đi!

Sau khi Trần Chân dứt lời, không khí lập tức như đông cứng lại.

Xoẹt!

Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong vài giây. Ngay sau đó một thứ sát khí kinh người bùng phát, chỉ thấy Vương Diêm biến thành một đạo tàn ảnh, trọng kiếm nằm trong tay hắn, thân kiếm nhằm thẳng cổ họng Lâm Động mà đâm tới!

Vào khoảnh khắc Vương Diêm động thủ, Lâm Động vốn đã đề phòng cũng phải nheo mắt, chân giẫm lên mặt đất, thanh quang bùng phát, hai cánh tay cuồn cuộn biến thành hai Long thủ uy mãnh. Bàn tay nắm lại, một gốc cây khổng lồ màu đen hiện ra, thanh quang trên cánh tay cuộn trào, sức mạnh bùng phát toàn bộ, Lâm Động cầm thân cây kia chém xuống!

Keng!

Trọng kiếm đánh lên thân cây, kình phong mạnh mẽ bùng nổ.

Thanh quang trên tay Lâm Động nhấp nháy chống lại kình khí đang xâm thực cơ thể. Ngay sau đó, ánh mắt hắn lạnh hẳn đi, hắn bước ra, thân thể quay nửa vòng, chân phải tung ra.

Binh!

Vào khoảnh khắc chân phải tung ra, thanh quang nơi chân lan tỏa biến thành Long cước, rồi đem theo sức mạnh cuồng bạo khó lòng hình dung tung thẳng về phía ngực Vương Diêm.

Sức mạnh của một cước này của Lâm Động vô cùng khủng bố, Thanh Diệp trước đó đã bị đòn này của hắn phá vỡ lớp phòng ngự, thậm chí Linh bảo Thiên cấp cũng bị đánh trở lại về trong người!

Lần này Lâm Động không hề có ý khởi động thăm dò thực lực đối thủ, vừa ra tay là công kích vô cùng hung hãn. Vì hắn biết Vương Diêm là đối thủ khó nhằn, bất cứ sự thăm dò nào đều vô ích!

Năng lượng đáng sợ từ một cước của Lâm Động khiến không khí cũng như mặt đất vỡ tan, rồi chân hắn nhanh chóng đánh thẳng lên ngực Vương Diêm, một âm thanh trầm đục vang lên.

Mắt Vương Diêm ngưng tụ hung quang, hắn cũng cảm nhận được sự lợi hại từ Lâm Động, hắn cũng không có ý coi thường. Người như hắn lúc nào cũng phải thận trọng, nếu không thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi!

- Hắc Sát Quyền!

Trọng kiếm của Vương Diêm chặn thân cây Lâm Động giáng xuống, bàn tay khác nắm lại thành quyền, một luồng hắc quang bùng phát trên cánh tay, rồi hắn tung quyền!

Quyền này của Vương Diêm cũng không có thanh thế gì lớn, nhưng quyền phong mang sát ý vô cùng đậm đặc. Thứ sát ý ấy lạnh lẽo cực hạn, ập tới như vũ bão!

Binh!

Hắc quyền đấm lên bàn chân phủ đầy long lân của Lâm Động. Thanh quang và hắc quang gần như đồng thời bùng nổ, tựa hai con ác lang hung tàn đang điên cuồng xâm thực lẫn nhau.

Rầm rầm rầm!

Nơi hai người đứng, mặt đất sụt lở, vô số vết nứt khổng lồ lan ra như mạng nhện. Cả mặt đất dường như muốn sụp đổ!

Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, thấy công kích hung hãn như vậy vẫn bị Vương Diêm chặn đứng, hắn nheo mắt rồi thu lại luồng kình phong, cũng vào lúc ấy chiếc Long cước uy mãnh một lần nữa tung ra cùng với vô số tàn ảnh và tiếng gió rít nhanh như chớp tấn công về phía Vương Diêm!

Chiếc Long cước mang sức mạnh đáng sợ to dần trong mắt Vương Diêm, công kích này của Lâm Động cũng khiến ánh mắt Vương Diêm dâng tràn sát khí, tay phải hắn nắm lại rồi đột ngột tung ra.

Soạt soạt soạt!

Quyền ảnh được bao quanh bởi hắc quang đem theo sức mạnh kinh người hiện ra trước mặt Vương Diêm.

Ầm ầm ầm!

Hai bên công kích lao vào nhau, động tĩnh này kinh thiên động địa khiến cả ngọn núi như rung chuyển, kình phong lan tỏa khiến mặt đất vỡ vụn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tất cả đệ tử đều há hốc mồm nhìn ngọn núi gần như bị hủy hoại, rõ ràng bọn họ không thể ngờ trận đấu lại hung hãn đến vậy!

Hai người Ứng Tiếu Tiếu và Ứng Hoan Hoan đã ra đến bên ngoài, nhìn cảnh tượng này, sắc mặt bọn họ cũng thay đổi.

- Tỷ tỷ, Lâm Động…

Ứng Hoan Hoan kéo áo Ứng Tiếu Tiếu, ánh mắt có phần lo lắng, nàng biết thực lực Lâm Động không tệ, nhưng cũng không thể liều mạng như vậy với Vương Diêm.

- Yên tâm, hắn biết chừng mực, hắn và Vương Diêm sư huynh cùng một loại người, có lẽ muốn chế phục Vương Diêm sư huynh phải dùng thủ đoạn hơn huynh ấy mới được!

Ứng Tiếu Tiếu nhìn chăm chú về vùng khói bụi mù mịt, khẽ nói.

Ứng Hoan Hoan mím môi, cũng gật đầu, nàng cũng đã thấy sự hung hãn của Lâm Động khi đối chiến với người khác cũng không thua kém Vương Diêm sư huynh.

Mọi ánh mắt đều ngập tràn sự chấn động, nhìn vùng khói bụi kia, ở đó đài đấu đã sụp đổ, gió khẽ thổi đám mây bụi, rồi tiếng gió rít vang lên, hai thân ảnh cùng bắn ngược ra sau, bàn chân tiếp đất để lại một vệt dài hàng trăm mét.

Soạt!

Khi hai thân ảnh đó bắn ra, mọi ánh mắt cũng ngay lập tức ngưng tụ, rồi hàng loạt tiếng ồ vang lên.

Vương Diêm lúc này, tóc tai trên đầu đã rũ ra, trọng kiếm chúc xuống đất, một chút máu tươi nhỏ xuống từ mũi kiếm, trên ngực hắn có thể nhìn thấy vài dấu chân rất chói mắt.

Phía đối diện, đôi Long dực đã xuất hiện phía sau lưng Lâm Động. Thân thể hắn được bao bọc bởi long lân, nhưng dù thế cánh tay hắn vẫn xuất hiện một vài vết thương rỉ máu.

Hai người giao đấu chỉ trong chớp mắt nhưng vô cùng ác liệt. Thân thể ai cũng có vết thương do đối phương để lại.

Nhìn hai người đang nhìn nhau với ánh mắt lạnh băng, không ít đệ tử đến hít thở cũng chậm lại. Hai người ấy tựa những con sư tử hung hãn độc bá một phương, khi chúng gặp nhau thì chỉ có ác chiến!

Nhưng ai sẽ giành chiến thắng cuối cùng thì có lẽ chưa ai có thể đưa ra câu trả lời.