Vũ Động Càn Khôn

Chương 755: Xin được làm quen




- Chuyện này là sao?

Trên lầu các, sắc mặt nam tử kia ngưng trọng nhìn khu vực lặng như tờ phía xa, một lúc sau mới nói với giọng đầy kinh ngạc.

- Hắn đã thi triển thủ đoạn đặc biệt nào đó làm đông cứng Lôi Thiên trong một khoảnh khắc. Trong khoảnh khắc ấy hắn tránh công kích của Lôi Thiên và tung một chưởng, tiện tay lấy luôn cây trâm!

Lăng Thanh Trúc nhìn chăm chăm về thân ảnh phía xa, khẽ nói.

Sắc mặt nam tử kia khẽ đổi, hắn không thể tin Lâm Động chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vậy mà làm được nhiều việc thế, tốc độ thật đáng kinh ngạc!

- Tên đệ tử Đạo Tông này thật không đơn giản!

Vẻ mặt nam tử ngưng trọng lẩm bẩm nói, hắn biết nếu hắn là Lôi Thiên thì e là sẽ càng thê thảm hơn!

Lăng Thanh Trúc khẽ chớp mắt, mí mắt hơi cụp xuống che đi sự phức tạp đang dâng lên trong ánh mắt, sự việc vừa xảy ra đủ để khiến rất nhiều người chấn kinh.

Đặc biệt là những người hiểu nền tảng trước đây của Lâm Động như nàng. Không ai có thể ngờ một thiếu niên đến từ Phân gia của một Gia tộc ở Vương triều Hạ cấp lại có được thành tựu như ngày hôm nay!

Có lẽ thực lực của Lâm Động không đủ khiến Lăng Thanh Trúc kinh hãi, nhưng sự trưởng thành của hắn đủ để khiến tâm trạng nàng rối bời.

Những gì nói năm đó, hắn đã làm được rồi!

Lăng Thanh Trúc khẽ cắn môi, một lúc sau thì khẽ thở dài, rõ ràng tâm cảnh tĩnh lặng như hồ thu của nàng đã bị thân ảnh quen thuộc kia làm náo động.

Chuyện này đã xảy ra với nàng mấy lần, có thể nói là cực kỳ hiếm gặp, đặc biệt là lại còn vì cùng một nam tử!

o0o

- Trả tiền đi!

Khi tiếng cười nhạt của Lâm Động vang lên, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên vô cùng phong phú, rồi mọi ánh mắt không tự chủ đều nhìn về Lôi Thiên. Sắc mặt Lôi Thiên lúc này cũng sáng tối bất định, ánh mắt càng thêm âm u.

Đường đường là Tiểu Lôi Vương của Tam Tiểu Vương lại bị chơi một vố mất mặt trước mọi người như thế!

Trong khoảnh khắc chớp giật ấy, ngay cả bản thân Lôi Thiên cũng chỉ cảm thấy bản thân mình bỗng nhiên dừng lại trong khoảnh khắc, rồi ngực bị ăn một chưởng, từ đầu đến cuối hắn không hề chạm được cái gấu áo của Lâm Động.

Điều này với Lôi Thiên mà nói thì đúng là sự sỉ nhục!

- Ngươi chết với ta!

Hai mắt Lôi Thiên đầy vẻ bạo nộ, gằn giọng nói.

- Người của Nguyên Môn tố chất quả nhiên không ổn. Ngay cả việc giữ lời hứa cơ bản nhất cũng không thể làm được!

Lâm Động cười nhạt, nói.

Lời nói ấy vừa dứt, những người quan sát xung quanh lập tức gật đầu. Là người đứng xem bàng quan, đương nhiên bọn họ biết rõ sự tình nhất. Điều kiện động thủ là do chính Lôi Thiên chủ động nói ra. Nếu giờ vì thua mà không thừa nhận thi đúng là hạ lưu, đặc biệt hắn lại còn là đệ tử của Tông phái mạnh nhất Đông Huyền Vực nữa!

Tuy e ngại trước thanh uy của Nguyên Môn nên không có nhiều người lên tiếng châm chọc, nhưng vô số ánh mắt nhìn với vẻ khinh bỉ cũng khiến Lôi Thiên và các đệ tử Nguyên Môn mất tự nhiên.

- Được, lần này ta nhận thua! Tiểu tử, ngươi hãy cầu nguyện trong cuộc Thi đấu Tông phái đừng gặp Nguyên Môn bọn ta quá sớm đi!

Lôi Thiên hít sâu một hơi kìm nén nộ hỏa, rồi hằm hằm nói.

Lâm Động khẽ mỉm cười, bộ dạng khiến Lôi Thiên cảm thấy muốn nổ tung.

- Bao nhiêu Niết Bàn Đan?

Lôi Thiên quay đi không nhìn nụ cười khiêu khích của Lâm Động, sắc mặt tối sầm nhìn gã trung niên mặc áo xám ngồi trên tảng đá xanh, hắn là người bán cây trâm kia. Mà lúc này hắn cũng rất thích thú xem cuộc giao đấu giữa Lâm Động và Lôi Thiên.

- Không đắt, sáu trăm vạn Niết Bàn Đan!

Gã trung niên đó nhìn vẻ mặt của Lôi Thiên cũng không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn cười nhạt, nói.

- Mẹ kiếp, vừa rồi ngươi trả giá cho ả ta chỉ ba trăm vạn mà?

Nghe thế Giang Đạo nổi điên hét lên.

Gã trung niên kia uể oải nhìn hắn một cái nhưng chẳng để tâm. Những người lăn lộn được ở Dị Ma Vực này chẳng ai mà không có bản lĩnh cả. Uy danh Nguyên Môn tuy lớn nhưng với bọn họ cũng chẳng có sức uy hiếp gì nhiều. Nguồn: https://thegioitruyen.com

Lôi Thiên trừng mắt nhìn gã trung niên kia nhưng cuối cùng không phát tác, bàn tay rung lên, rồi một đạo lôi quang đem theo kình đạo đáng sợ bắn về phía gã trung niên.

Gã trung niên ấy chỉ cười, nguyên lực hùng hồn nơi lòng bàn tay bắt được đạo lôi quang, lôi quang tan đi để lộ ra túi Càn Khôn màu bạc.

- Ừm, đa tạ!

Nhìn qua cái túi, gã trung niên cười nhạt rồi nói.

Lôi Thiên nheo mắt nhìn gã trung niên kia một cái, rồi không nói gì thêm, quay lại lạnh lùng trừng mắt với Lâm Động:

- Hy vọng lần này Đạo Tông các ngươi sẽ không vô dụng như lần trước, nếu không… Đi!

Lôi Thiên vung tay rồi dẫn bọn đệ tử Nguyên Môn chen khỏi đám người nhanh chóng rời đi.

- Lâm Động sư huynh uy vũ!

Sau khi bọn đệ tử Nguyên Môn cúp đuôi đi mất, đệ tử Đạo Tông bỗng hô vang. Đạo Tông và Nguyên Môn cũng có biết bao xung đột lớn nhỏ, nhưng rất ít khi chiếm được ưu thế, lần này Lâm Động xử được Lôi Thiên khiến bọn họ vô cùng sảng khoái.

Lâm Động cười rồi quay lại đưa cây trâm cho Ứng Hoan Hoan:

- Này, tặng cho nàng!

Ứng Hoan Hoan thận trọng nhận lấy cây trâm, gương mặt đỏ ửng, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Động cười ngọt ngào, dáng vẻ ngoan ngoãn này khác hắn với vẻ nghịch ngợm trước đây.

- Lợi hại thật, ngươi cũng ẩn giấu sâu thật đấy!

Vương Diêm tiến lại gần, giọng nói đầy vẻ kinh ngạc và phấn khích.

Lâm Động lắc đầu cười, định nói thì bỗng ngẩng đầu lên, dường như có trực giác gì đó, nhìn về phía đỉnh tòa lầu các phía xa. Nhất thời bóng dáng lãnh đạm cô đơn màu trắng kia xuất hiện trong tầm mắt hắn, nụ cười trên gương mặt hắn dần đông cứng lại.

Hai ánh mắt cuối cùng vẫn gặp nhau, vào khoảnh khắc ấy cả hai đều như cứng người lại, một cảm xúc phức tạp khó nói bỗng nổi lên.

Mấy người Ứng Tiếu Tiếu cũng nhận ra điều khác lạ ở Lâm Động, rồi nhìn theo hướng mắt của hắn, khi nhìn thấy thân ảnh kia thì sắc mặt bọn họ đều thay đổi.

- Là Lăng Thanh Trúc của Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Cuộc thi lần này quả nhiên do nàng ta dẫn đội!

Vương Diêm khẽ nói, ánh mắt cũng có chút dao động.

- Nữ nhân này quả thật có chút yêu nghiệt, không biết đã khiến bao nhiêu thiên tài của các Tông phái siêu cấp ở Đông Huyền Vực phải điên đảo thần hồn. Nhưng cho đến nay vẫn chưa thấy nàng ta nghiêng về ai cả…

Vương Diêm chép miệng, rồi bỗng cảm thấy không khí xung quanh có chút gì đó không đúng, rồi dường như có tiếng xôn xao lan tỏa. Ngẩng đầu lên thì thấy thân ảnh đó đột nhiên bay xuống đáp trước mặt Lâm Động.

Tiếng hoan hô của đệ tử Đạo Tông cũng tắt hắn, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn nữ tử nổi danh nhất trong số các đệ tử ở Đông Huyền Vực này.

Trước bao ánh mắt ấy, Lăng Thanh Trúc dừng lại trước mặt Lâm Động, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Lâm Động như thế.

Cảnh tượng này khiến không khí trở nên cổ quái.

Lâm Động bỗng hít sâu một hơi, cười rồi đưa ra một bàn tay, tiếng cười khá phức tạp vang lên:

- Xin được làm quen, Vương triều Đại Viêm, Lâm Động!