Vũ Động Càn Khôn

Chương 771: Thanh Đàn




- Thanh Đàn, sao muội lại ở đây?

Trong thanh âm của Lâm Động là một thứ nộ ý đầy chấn kinh, thêm nữa là sự lo lắng khó lòng che giấu, đó là sự sợ hãi khi sự việc vượt tầm khống chế.

Đây là lần đầu tiên mấy người Ứng Tiếu Tiếu nhìn thấy Lâm Động trong trạng thái thế này, bọn họ không kìm được nhìn về phía nàng thiếu nữ xinh đẹp kia.

Tuổi tác cô nàng thiếu nữ ấy tương đương với Ứng Hoan Hoan, trên người mặc một chiếc váy đen, dáng người thon gọn, dung mạo xinh xắn, đôi mắt linh động biết nói.

Năm xưa sau khi Lâm Động rời khỏi Vương triều Đại Viêm, Thanh Đàn cũng rời đi bằng cách khác.

Phía sau nàng còn có một nam tử, năng lượng xung quanh người này rất hùng hồn, trên gương mặt là nửa chiếc mặt nạ quỷ tạo cảm giác đầy quỷ khí.

Mà mấy người Ứng Tiếu Tiếu không hề lạ gì tạo hình đặc biệt này. Quỷ Diện Thần Khôi, đứng đầu trong Tông Phái Thông Tập Bảng, với bọn họ có thể nói là đại danh hiển hách!

Hai người trên không trung rõ ràng đã trở thành mục tiêu chú ý của tất cả mọi người, nhiều ánh mắt ngưng trọng nhìn về Quỷ Diện Thần Khôi, hiển nhiên danh tiếng hạng nhất trong Tông Phái Thông Tập Bảng rất có tính uy hiếp.

Thanh Đàn rõ ràng đã bị Lâm Động dọa cho sợ hãi, cô nàng vội đáp xuống, ngoan ngoãn đứng trước mặt nhưng không dám nhìn thẳng hắn, chỉ cúi đầu. Nhìn bộ dạng như thiếu nữ bỏ nhà ra đi bị bắt tại trận vậy…

Lâm Động cứ thất thần nhìn cô nàng thiếu nữ trước mặt, gương mặt quen thuộc đến gần như khắc trong linh hồn khiến trong lòng hắn bỗng dấy lên một cảm xúc khó tả, nhất thời hắn cứ giơ tay chỉ thẳng vào nàng mà không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Lúc này Thần Khôi cũng đáp xuống phía sau Thanh Đàn, hắn nhìn thấy cô nàng tiểu sư muội của mình mà bình thường ngay đến sư phụ cũng không quản được, không ngờ lại ngoan ngoãn thế này cũng cảm thấy sững sờ. Rồi hắn nhìn Lâm Động gương mặt lúc này hết kinh ngạc lại giận dữ, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thấy không tiện lên tiếng, thế là cứ đứng vậy phía sau lưng Thanh Đàn.

- Rốt cuộc là muội đã làm gì? Sao lại ở đây? Muội bỏ nhà ra đi à?

Một lúc sau, cuối cùng Lâm Động cũng tỉnh thần lại, giọng nói đầy giận dữ tuôn ra. Nguồn: https://thegioitruyen.com

- Không có, cha mẹ đều biết muội đi mà!

Thanh Đàn vặn vẹo hai bàn tay vào nhau, nói.

- Muội không ngoan ngoãn ở Vương triều Đại Viêm, một nữ hài tử chạy linh tinh khắp nơi làm gì hả?

Lâm Động giận dữ, thực sự hắn không thể ngờ một đứa trẻ không hiểu thế sự sao lại dám xông pha nơi Đông Huyền Vực đầy nguy hiểm thế này? Lẽ nào nó không biết lỡ như có chuyện gì thì hắn và cha mẹ ở nhà sẽ không chịu nổi sao?

Nghĩ đến tình huống xấu nhất, Lâm Động nhất thời cảm thấy nghẹt thở. Hắn biết nếu điều ấy mà xảy ra chắc hắn sẽ phát điên lên mất…

- Huynh xông pha bên ngoài được, vì sao muội lại không được chứ?

Thanh Đàn vểnh mặt lên, nhưng khi nhìn thấy nộ khí trên mặt Lâm Động, nàng vội vàng rụt đầu lại, dũng khí vừa có đã tan biến:

- Muội cũng muốn bảo vệ cha mẹ, muội cũng có thể mạnh mẽ! Một mình huynh cố gắng mệt như thế, muội cũng muốn giúp huynh mà. Muội không muốn như trước đây chi có thể đứng yên một chỗ bất lực!

Lời nói của Thanh Đàn khiến Lâm Động khựng người. Nhìn gương mặt ấm ức của nàng, trong lòng hắn không khỏi thấy nóng ruột:

- Những chuyện đó, muội lo làm gì?

Nhưng rõ ràng nộ khí của hắn đã giảm bớt khá nhiều, hiển nhiên hắn đã cảm nhận được muội muội mình đã trưởng thành không ít.

Thanh Đàn chu môi, nhưng nàng cùng biết lúc này tốt nhất là đừng động đến Lâm Động, bởi vì hắn có thể nổi điên bất cứ lúc nào!

- Cha mẹ cũng biết muội đi sao?

Lâm Động day trán, hỏi.

- Ừm!

Thanh Đàn gật đầu lia lịa.

- Bọn họ đều đồng ý?

Lâm Động lại hỏi.

Nghe thế, Thanh Đàn hơi do dự một chút, đang định gật đầu vội thì thấy ánh mắt nghiêm nghị của Lâm Động, đành ủ rũ nói:

- Mẹ không đồng ý, muội và mẹ còn cãi nhau một trận!

Vừa nói xong, Thanh Đàn đã cuống cuồng ngậm miệng lại, liếc nhìn Lâm Động, quả nhiên thấy gương mặt vừa giãn ra được chút của Lâm Động đã tối sầm lại:

- Đủ lông đủ cánh rồi, còn dám cãi nhau với mẹ nữa à?

Lâm Động cười lạnh.

Thanh Đàn cúi đầu:

- Huynh muốn mắng thì mắng, nhưng mà…

Nói đến đây, đôi mắt cô nàng thiếu nữ đỏ lên, nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt đã chín chắn kiên nghị hơn hai năm trước trước mặt mình, giọng nói nghẹn lại:

- Muội nhớ huynh mà!

Mọi cảm xúc trên gương mặt Lâm Động lúc này đều đông cứng lại.

Thanh Đàn đi theo bước chân của hắn, rời khỏi ngôi nhà có thể cho nàng tùy ý hành động, một mình ở bên ngoài trải qua vô số chuyện, tất cả chỉ vì để hắn không cần phải cố gắng bằng mọi giá như trước nữa.

Cổ họng Lâm Động khẽ nghẹn lại, hắn vỗ lên đầu nàng thiếu nữ, giọng khàn khàn:

- Cũng đã lớn rồi… Ai… thôi, lần này tha cho muội!

Hắn vừa dứt lời, gương mặt cô nàng thiếu nữ lập tức đầy vẻ vui sướng, đôi tay rất tự nhiên ôm chầm lấy tay Lâm Động.

Khi ôm lấy cánh tay hắn, khóe miệng của nàng hơi nhếch lên một cách gian xảo. Nhưng rồi nàng lập tức cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, ngẩng đầu lên thì thấy Ứng Hoan Hoan đang ngồi gần đó, bàn tay đang đặt trên cây đàn tranh cổ.

Lúc này Ứng Hoan Hoan đang nhìn chằm chằm vào nàng, rõ ràng là đã nhận ra nụ cười gian xảo đó!

Thanh Đàn lén le lưỡi, rồi chớp mắt nhìn Ứng Hoan Hoan với ý: ngươi biết thì cũng đừng lật tẩy ta!

Ứng Hoan Hoan không kìm được muốn phì cười, hiển nhiên cô nàng thiếu nữ tên Thanh Đàn này rất hiểu tâm tính Lâm Động, biết cách để xoa dịu cơn phẫn nộ của hắn, nhưng đương nhiên nàng cùng biết tình cảm của Thanh Đàn là chân thật…

Ứng Hoan Hoan cũng không có ý định lật tẩy Thanh Đàn, vì thế nàng nháy mắt lại, rồi hai cô nàng thiếu nữ cùng tuổi như đã đạt được sự nhất trí, hoàn toàn che mắt được Lâm Động trước nay luôn cẩn thận!d

- Lâm Động ca, đây là sư huynh của muội, Thần Khôi. Lần này ra ngoài nhờ có huynh ấy hộ tống muội a!o

Thanh Đàn quanh sang chỉ về phía Thần Khôi, giới thiệu với Lâm Động.

- Tại hạ Lâm Động, đa tạ Thần huynh, xá muội khiến huynh phiền lòng rồi!

Lâm Động vội cung tay nói.

- A, không dám, không dám! Lâm Động huynh khách khí rồi. Ta chỉ làm theo lời dặn của sư phụ mà thôi!

Thần Khôi cũng vội vàng đáp lễ. Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm nhất thời ngạc nhiên, tin đồn về Quỷ Diện Thần Khôi bình thường đều là lạnh lùng lãnh cảm chứ không dễ nói chuyện như thế này!

- Sư phụ?o Muội gia nhập Tông phái rồi à?P Tông phái nào vậy?

Lâm Động hơi sững người rồi nhìn Thanh Đàn hỏi, dường như sợ Thanh Đàn gia nhập phải Tông phái lai lịch bất minh.

- Ha ha, Tông phái bọn ta không ở Đông Huyền Vực mà ở Bắc Huyền Vực, tên là Hắc Ám Điện, không biết Lâm Động huynh đã nghe nói qua chưa?

Thần Khôi vội vàng nói.

- Hắc Ám Điện?

Ánh mắt Lâm Động lóe lên sự kinh ngạc, trong lòng cảm thấy có chút chấn động, hiển nhiên hắn không lạ gì cái tên này. Hắc Ám Điện, bá chủ của Bắc Huyền Vực, luận danh khí thì không hề thua kém so với Nguyên Môn ở Đông Huyền Vực.

- Sao muội lại chạy đến Bắc Huyền Vực?

Lâm Động rõ ràng ngạc nhiên hơn vì chuyện Thanh Đàn có thể gia nhập vào Hắc Ám Điện.

- Hồi ở Vương triều Đại Viêm, có một vị tiền bối của Hắc Ám Điện nhìn trúng muội, muốn muội gia nhập…

Thanh Đàn ngập ngừng nói.

- Ồ?

Lâm Động nhướng mày, không ngờ hồi đó mà Thanh Đàn đã được nhìn trúng rồi, thế mà hắn và Tiểu điêu cũng không nhận ra…

Khi biết Thanh Đàn gia nhập Hắc Ám Điện, Lâm Động cũng khẽ thở phào một cái. Đó có thể coi là thế lực lớn một phương, Thanh Đàn vào đó chắc cũng rất an toàn.

- Đây là các sư huynh đệ của Đạo Tông ta…

Lâm Động quay sang nhún vai với mấy người Ứng Tiếu Tiếu, rồi cười nói:

- Đây là xá muội, Thanh Đàn!

Giới thiệu xong hắn khẽ đập tay, nhìn về phía các đệ tử Nguyên Môn, nhếch mép cười.

- Thanh Đàn, lui lại một chút, ta phải giải quyết chút rắc rối!