Vũ Động Càn Khôn

Chương 782: Đỉnh lô




Hắc khí tràn ra từ tế đàn lan tỏa một thứ khí tức tà ác u ám quỷ dị.

- Đó là cái gì vậy?

Ánh mắt Lăng Thanh Trúc ngưng trọng nhìn đám hắc khí, thứ cảm giác tà ác trong đó khiến sắc mặt nàng cũng phải thay đổi, nàng chưa từng gặp thứ nào như thế trước đây.

Nàng cũng biết một vài cách thức tu luyện kỳ lạ sẽ sinh ra thứ năng lượng tương tự, nhưng so với thứ hiện giờ thì khác hẳn về mặt bản chất. Thứ sức mạnh này hoàn toàn tách biệt với thế giới này, đồng thời nó có ý đồ xâm thực toàn bộ mọi sinh linh trên thế gian!

- Xem ra nguồn cơn gây ra cuộc đại chiến thời Viễn Cổ không được xử lý hoàn toàn. Bọn chúng bị phong ấn ở đây, giờ đang nhân cơ hội để thoát ra!

Ánh mắt Lâm Động tối sầm lại, nói.

- Nguồn cơn gây ra Đại chiến Viễn Cổ?

Lăng Thanh Trúc chau mày, rồi khẽ nói:

- Giờ phải làm sao đây?

Lâm Động cười khổ, sao hắn biết được phải làm sao? Thứ này hắn đâu thể ứng phó nổi.

- Bọn chúng muốn làm gì vậy?

Lâm Động bỗng nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Lăng Thanh Trúc, vội ngẩng đầu lên thì thấy ba kẻ Nguyên Thương đang tiến lại gần luồng hắc khí.

Càng tới gần, nguyên lực trong người bọn chúng cũng bùng phát mạnh mẽ rồi biến thành tấm màn sáng hình tam giác bao phủ lấy hắc khí, xem ra bọn chúng muốn bắt thứ sinh vật đó.

- Ngu ngốc!

Lâm Động thấy thế, sắc mặt kịch biến, vội tóm lấy cánh tay Lăng Thanh Trúc lùi nhanh về sau.

Đúng lúc ấy trên bầu trời, tấm màn ánh sáng tam giác cũng đã oanh kích lên đám hắc khí.

- Khục khục, đám sâu kiến cũng dám ra tay với Bản tướng? Đúng là lũ sinh vật ti tiện!

Hắc khí cuồn cuộn, một tiếng cười cổ quái đầy tà ác vọng ra, rồi hắc khí cuộn trào, tấm màn ánh sáng nguyên lực khi tiếp xúc với hắc khí thì phụt phụt biến mất, căn bản không thể ngăn cản được gì.

Ba kẻ Nguyên Thương thấy công kích của mình hoàn toàn vô hiệu, sắc mặt nhất thời thay đổi, ngay lập tức vội vàng lùi về sau.

Phụt!

Đúng lúc đó, đám hắc khí bỗng ngưng tụ lại thành một bàn tay to lớn tóm về phía bọn chúng.

Uỳnh uỳnh!

Thấy vậy, bọn chúng đều vội vàng vận nguyên lực bắn ra, nhưng đòn công kích của bọn chúng khi chạm vào bàn tay bằng hắc khí kia thì bị xâm thực tiêu tan hết!

Sắc mặt Lâm Động lạnh lùng nhìn ba kẻ thảm hại trước sự công kích của hắc khí, bọn chúng bị thế hoàn toàn do tự bọn chúng gây ra thôi!

- Buông tay ra!

Bên cạnh Lâm Động bỗng có giọng nói khẽ vang lên. Lúc này hắn mới nhận ra tay Lăng Thanh Trúc đang bị hắn nắm chặt, hắn hắng giọng một tiếng rồi buông tay.

- Thứ đó dường như rất khó đối phó!

Lăng Thanh Trúc khẽ xoa nơi cổ tay bị Lâm Động nắm đến đỏ ửng, giọng nói vẫn lạnh lùng, nhưng khi nói, ánh mắt không hề nhìn Lâm Động, ngữ khí cũng có chút dao động.

Lâm Động khẽ gật đầu, lông mày nhăn tít lại. Tuy giờ hắn rất thích thú khi thấy ba kẻ Nguyên Thương bị sinh vật kia chèn ép đến thê thảm. Nhưng hắn biết sau đó chắc chắn thứ ấy sẽ không tha cho bất cứ ai trong không gian này. Đến lúc đó, với sức mạnh của bọn họ căn bản không thể ngăn nổi nó!

- Hửm?

Ánh mắt Lâm Động bỗng ngưng tụ, vội ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đỏ rực, ở đó bỗng có một luồng năng lượng mãnh liệt truyền tới.

Thấy Lâm Động như thế, Lăng Thanh Trúc cũng ngẩng đầu lên, khẽ nói:

- Ở đó có động tĩnh!

Nàng vừa dứt lời thì một tiếng chuông ngâm vang lên từ bầu trời.

Tiếng chuông tạo nên những đường gợn sóng đỏ rực cuộn tới từ chân trời với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Khi những đường gợn đó khuếch tán ra, Lâm Động nhận thấy vùng không gian bị biến dạng bắt đầu tan biến. Rồi hắn phát hiện ra, trong vùng không gian đó có một vài luồng khí tức mạnh yếu khác nhau.

- Dường như trận pháp đã bị giải trừ rồi!

Lăng Thanh Trúc nói, hiển nhiên nàng cũng nhận ra những luồng khí tức đó, có lẽ đó là của những người cùng vào Phần Thiên Cổ Tàng. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com

Lâm Động gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chăm lên bầu trời, không gian ở đó dần biến dạng cuối cùng biến thành một cái đỉnh lô khổng lồ, mà bọn họ hình như đang ở trong cái đỉnh lô ấy!

- Xem ra chúng ta không bị nhốt trong Phần Thiên Trận mà là ở trong bụng cái thứ kia rồi!

Lâm Động chỉ lần cái đỉnh lô khổng lồ trong vùng không gian méo mó, rồi hít sâu một hơi, ánh mắt có phần chấn động. Không ngờ Phần Thiên Cổ Tàng mà bọn họ xông vào lại là một cái đỉnh lô.

- Đây có lẽ một món Linh bảo Thuần Nguyên vô cùng cường hãn!

Lăng Thanh Trúc ánh mắt ngưng trọng nhìn bề mặt bên trong của cái đỉnh lô, khẽ nói.

Lâm Động ngưng thần, hắn từng thấy Thiên Hoàng Cầm trong tay Ứng Hoan Hoan uy lực rất lớn, nhưng so với cái đỉnh lô dường như hiện ra từ không gian có thể nuốt gọn tất cả vào trong bụng nó thì chưa là gì cả. Thứ bảo bối này chắc cũng có thể coi là thượng đẳng trong các món Linh bảo Thuần Nguyên!

Rầm!

Bỗng nhiên trong cái đỉnh lô khổng lồ bao phủ cả không gian bỗng bắn xuống vô số chùm sáng đỏ rực về hướng bọn Lâm Động.

Khi ấy, ánh sáng đỏ biến thành một cái quang trận khổng lồ trên bầu trời rồi ập xuống bao trùm lấy đám hắc khí.

Rầm rầm rầm!

Hắc khí va đập lên quang trận, nhưng giờ không còn cảm giác thế như chẻ tre nữa, nhưng nó cũng khiến quang trận rung lên không ngừng.

- Cái đỉnh lô này hình như có người khống chế?

Thấy thế, ánh mắt Lâm Động không kìm được hiện vẻ kinh ngạc, nói.

Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu, trong mắt cũng ánh lên sự kinh ngạc, hiển nhiên cục diện kỳ lạ này cũng khiến nàng khó duy trì được sự lạnh lùng.

- Phần Thiên lão quỷ đáng chết, chết rồi mà âm hồn bất tán!

Thứ sinh vật trong đám hắc khí kia điên cuồng đâm vào quang trận, âm thanh đinh tai uỳnh uỳnh vang lên khắp không gian.

- Dường như quang trận không duy trì được lâu nữa!

Lâm Động nhìn quang trận càng ngày càng rung lên dữ dội, tim không kìm được thắt lại. Trận pháp đã bị phá, nếu để thứ kia thoát ra thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết!

Uỳnh uỳnh!

Khi Lâm Động còn đang lo lắng, thì từ trên trời, một đường gợn sóng đỏ rực cuộn lên, nó khuếch tán ra xung quanh, đồng thời Lâm Động cảm nhận được không gian quanh người phát ra một lực kháng cự lại, rồi không gian biến dạng hút hắn vào trong!

- Chuyện gì vậy?

Lăng Thanh Trúc thấy thế cau mày lại.

Lâm Động vội nói:

- Đừng phản kháng, cái đỉnh lô đó dường như muốn hút chúng ta vào!

Vừa dứt lời, Lâm Động mặc cho không gian đó hút mình vào, rồi trước mắt biến thành một màu tối đen.

Màn đen nhanh chóng biến mất, sau đó Lâm Động thấy ánh sáng đỏ chói chiếu vào mắt, cảnh tượng trước mặt không còn là vùng đại địa đỏ rực nữa mà là một quần thể núi non đỏ rực. Trên bầu trời lúc này là một chiếc đỉnh lô lớn cỡ vài trăm trượng đang sừng sững đứng đó không ngừng tỏa ra những luồng khí nóng bỏng.

Lâm Động nhìn nó, khẽ thở ra. Hắn biết có lẽ nơi hắn vừa bị nhốt có lẽ là trong bụng của cái đỉnh lô này rồi!