Trong gian phòng kiểm nghiệm bảo vật, ánh đèn sáng trưng, không khí yên tĩnh ở đây khác hẳn với sự ồn ào ngoài kia.
Lâm Động ngồi xuống trước quầy, đối diện hắn là một nam tử trung niên với nụ cười chuyên nghiệp. Ông ta nhìn Lâm Động, cười nói:
- Khách nhân muốn kiểm định thứ gì?
Lâm Động khẽ gật đầu, cũng không che giấu gì, lấy ra một cái bình ngọc với thứ chất lỏng màu xanh biếc tỏa ra thứ Sinh Khí mang nguồn năng lượng kinh người.
- Đây là…
Ánh mắt nam tử trung niên chăm chăm nhìn thứ chất lỏng kia:
- Là Địa Tâm Sinh Linh Tương?
- Ừm!
Lâm Động gật đầu, nhãn lực của người kiểm định của Thiên Thương Các quả nhiên không tệ, hắn chưa nói mà đã nhận ra!
- Thứ này ta muốn giao cho Thiên Thương Các bán đấu giá!
Nam tử trung niên nghe vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Khách nhân xin hãy đợi một chút, giá trị của Địa Tâm Sinh Linh Tương này, ta phải mời chủ sự đến định giá, được chứ?
Thấy Lâm Động gật đầu, ông ta quay vào trong. Lâm Động ngồi chờ một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ vọng tới, từ trong căn phòng đóng chặt dường như tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
- Vị khách nhân đây muốn bán đấu giá Địa Tâm Sinh Linh Tương à?
Một giọng nói nhẹ nhàng, êm dịu vang lên, Lâm Động ngẩng đầu lên thì thấy một nữ tử yểu điệu mặc váy đỏ xuất hiện. Trên gương mặt với những đường nét tinh xảo đó là nụ cười nhẹ nhàng khiến chiếc cằm trở nên thon gọn, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
Nữ tử đang nhìn Lâm Động với đôi mắt đen láy của bảo thạch.
Lâm Động khẽ ngây người trước vẻ đẹp của nữ tử đó một lúc rồi mới gật đầu. Liếc về phía sau thấy nam tử trung niên kia đứng với bộ dáng khá cung kính, có thể thấy nữ tử này cũng có thân phận không tầm thường ở Thiên Thương Các.
Hơn nữa Lâm Động cũng cảm nhận được một luồng nguyên lực khá lớn tỏa ra từ trên người nữ tử đó, rõ ràng thực lực của nàng ta cũng không tầm thường.
- Loạn Ma Hải đúng là nơi ngọa hổ tàng long!
Lâm Động khẽ mím môi. Tuổi tác nữ tử này cũng tương đương với Tiểu Minh Vương Tạ Diêm, nhưng thực lực có lẽ cũng không thua kém.
- Không biết khách nhân có tiện để lộ danh tính không?
Nữ tử kia tươi cười nhìn Lâm Động, hỏi.
- Lâm Động!
Lâm Động hơi do dự một chút rồi đáp. Hắn cũng không định che giấu tên tuổi, ở Loạn Ma Hải này dường như không cần phải vậy.
- Ta là chủ sự của Thiên Thương Các, Đường Đông Vũ!
Nữ tử kia mỉm cười, sau đó đưa tay cầm lấy bình Địa Tâm Sinh Linh Tương, cảm nhận Sinh Khí dồi dào bên trong, ánh mắt nàng ta sáng lên, sau đó nói:
- Đúng là Địa Tâm Sinh Linh Tương. Sinh Khí khá dồi dào, có thể coi là thượng phẩm trong Sinh Linh Tương!
- Nếu Lâm Động huynh muốn bán đấu giá thứ này nhất định phải từ một trăm vạn Huyền Nguyên Đan một giọt. Thứ này rất có ích cho cường giả Sinh Huyền Cảnh, hiển nhiên sẽ có nhiều người tranh giành. Lượng Địa Tâm Sinh Linh Tương này có lẽ có thể đạt đến ngàn vạn Huyền Nguyên Đan!
- Ngàn vạn Huyền Nguyên Đan? Vậy thì cứ theo Đường cô nương đi!
Lâm Động cũng không có ý kiến gì, ngàn vạn Huyền Nguyên Đan là rất lớn rồi, chỉ cần hắn không tranh đoạt với những thế lực lớn mạnh kia, hiển nhiên hắn sẽ có được thứ mình cần.
Hắn vốn dĩ có tám giọt Địa Tâm Sinh Linh Tương, nhưng ở Huyền Linh Đảo đã dùng đi một giọt, chỉ còn bảy giọt, lần này bán đấu giá, hắn cũng chỉ lấy ra năm giọt, giữ lại hai giọt, dù sao thì nó vẫn có ích không nhỏ với hắn.
- Phải rồi, Đường cô nương, không biết ở Đấu giá hội có Hỏa Sơn Viêm Tinh Thạch hay không?
Xong việc về Địa Tâm Sinh Linh Tương, Lâm Động định đứng dậy thì bỗng nhớ ra, hỏi.
- Hỏa Sơn Viêm Tinh Thạch?
Đường Đông Vũ hơi ngây người, nghĩ một chút rồi nói:
- Thứ tài liệu này rất hiếm, nhưng thường nó vừa xuất hiện là sẽ bị thế lực các phương càn quét sạch. Lần này có lẽ sẽ xuất hiện một ít, nhưng thật ra đều đã được ngầm đặt trước rồi.
Nghe vậy Lâm Động khẽ chau mày, nếu hắn không có được tám viên Hỏa Sơn Viêm Tinh Thạch thì sẽ không thể luyện chế được Phần Thiên Môn. Đến lúc đó, Tà Cốt lão nhân tìm đến thì đúng là rắc rối. Dù sao thì hắn không thể dùng nhiều lần thủ đoạn lưỡng bại câu thương được.
- Lâm Động huynh cần thứ đó sao?
Đường Đông Vũ thấy Lâm Động nhíu mày, không khỏi bật cười:
- Thiên Thương Các cũng có Hỏa Sơn Viêm Tinh Thạch nhưng không đem ra bán. Có điều, nếu Lâm Động huynh cần thì ta có thể bán một ít, coi như để kết giao bằng hữu với Lâm Động huynh vậy.
- Tiểu…
Nam tử trung niên phía sau nghe nàng ta nói vậy, vừa định lên tiếng thì bị Đường Đông Vũ giơ tay ngăn lại.
Lâm Động cũng nhìn Đường Đông Vũ, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên, không ngờ nàng ta lại chủ động giúp đỡ như vậy. Tuy hắn không biết vì sao nhưng sau khi chần chừ một chút, hắn ôm quyền nói:
- Vậy thì đa tạ cô nương!
Hắn cũng không ra vẻ gì, vì lúc này hắn rất cần Hỏa Sơn Viêm Tinh Thạch. Thiên Thương Vực lúc này có vô số cường giả đến vì Đấu giá hội, Lâm Động muốn có khả năng tự bảo vệ mình ở nơi này thì nhất định phải luyện chế Phần Thiên Môn được.
- Không biết Hỏa Sơn Viêm Tinh Thạch của quý các giá cả thế nào? Ta cần tám viên!
- Thông thường Hỏa Sơn Viêm Tinh Thạch giá không thấp hơn Địa Tâm Sinh Linh Tương. Mỗi viên cũng khoảng trăm vạn Huyền Nguyên Đan. Nếu tám viên thì là tám trăm vạn Huyền Nguyên Đan.
Cằm Đường Đông Vũ hơi nhếch lên, nàng ta nở nụ cười có chút sự quyến rũ của hồ ly.
- Tám trăm vạn Huyền Nguyên Đan?
Lâm Động nghe vậy thì hơi lúng túng, nói:
- Xin lỗi, có lẽ hiện giờ ta không có nhiều Huyền Nguyên Đan như vậy. Ta nghĩ đợi đến khi bán được Địa Tâm Sinh Linh Tương rồi lại tới mua.
- Không sao, Lâm Động huynh có thể lấy Hỏa Sơn Viêm Tinh Thạch trước, Địa Tâm Sinh Linh Tương của huynh ở đây, bọn ta lại sợ huynh chạy mất sao?
Đường Đông Vũ cười khẽ, sau đó khẽ vẫy tay, nam tử trung niên kia nhanh chóng lui đi, mười mấy phút sau quay lại với một cái hộp ngọc. Mở hộp ra là từng đợt năng lượng nóng bỏng lan tỏa.
Lâm Động cố kím nén sự kích động nhìn sang, chỉ thấy bên trong là tám viên tinh thể màu đỏ rực đang nằm đó. Bên trong tinh thể dường như có dung nham đang lưu động tỏa ra từng đợt năng lượng cuồng bạo.
- Quả nhiên là Hỏa Sơn Viêm Tinh Thạch!
Ánh mắt Lâm Động lấp lánh tinh quang, tốn không ít tâm huyết, cuối cùng cũng tìm được rồi!
- Lâm Động huynh, hãy nhận lấy!
Đường Đông Vũ cười, nói.
Lâm Động trịnh trọng ôm quyền với Đường Đông Vũ, sau đó nhận lấy chiếc hộp cất vào túi Càn Khôn, chân thành nói:
- Lần này coi như ta nợ Đường cô nương một cái ân tình, sau này nếu có cơ hội chắc chắn sẽ báo đáp!
Lâm Động không biết tại sao Đường Đông Vũ lại chủ động giúp mình, nhưng trước nay hắn luôn là người biết báo ân, dù thế nào hắn coi như cũng đã nhận hảo ý của Đường Đông Vũ.
- Có câu nói này của Lâm Động huynh là đủ rồi. Thời gian này, nếu huynh có gì cần cứ đến Thiên Thương Các tìm ta!
Đường Đông Vũ che miệng cười khẽ.
Lâm Động gật đầu, nói chuyện thêm vài câu rồi mới rời đi.
- Tiểu thư, sao tiểu thư lại phá lệ như vậy? Người này nhất định phải lôi kéo sao?
Nhìn Lâm Động đi rồi, nam tử trung niên không kềm được hỏi. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
- Ngươi biết hắn là ai không?
Đường Đông Vũ nheo mắt.
- Không biết!
- Trước đây không lâu, Thân Đồ Tuyệt của Thân Đồ gia bị đánh bại, mà người đánh bại hắn tên là Lâm Động!
Đường Đông Vũ khẽ nói.
- Đánh bại Thân Đồ Tuyệt sao? Đúng là có bản lĩnh. Nhưng cũng đến mức tiểu thư coi trọng như vậy chứ?
Ông ta trầm ngâm.
- Sau đó, vì một số ân oán, Tà Cốt lão nhân từng đuổi theo truy sát hắn, nhưng cuối cùng trọng thương trở về!
- Ồ?
Nam tử trung niên có phần động dung, Tà Cốt lão nhân là cường giả Bán Bộ Tử Huyền, có danh tiếng không nhỏ ở Hải vực Thiên Phong.
- Ngoài ra… ta vừa hay có được một vài tin tình báo. Nửa năm trước ở Đông Huyền Vực từng có một trận đại chiến kinh thiên động địa. Trong đó ba vị Chưởng môn của Nguyên Môn cùng ra tay, định giết chết một người trẻ tuổi, nhưng cuối cùng hắn đã trốn mất. Nghe nói vào lúc quan trọng, hắn ta được một cường giả Luân Hồi Cảnh ra tay tương trợ!
Đường Đông Vũ mím môi, ánh mắt lấp lánh sự hiếu kỳ, nhìn nam tử trung niên đang há hốc miệng ở bên cạnh, cười nói:
- Người trẻ tuổi đó cũng tên là Lâm Động…