Vũ Động Càn Khôn

Chương 929




Ở Loạn Ma Hải, thực lực mạnh nhất không ai khác ngoài Hải Yêu Tộc, Hải Yêu Tộc cũng phân ra nhiều loại chủng tộc, Bất Tử Thánh Kình Tộc chính là một chủng tộc cấp bá chủ.

Trong Loạn Ma Hải, thế lực nhân loại có tư cách chống lại Bất Tử Thánh Kình Tộc ít như phượng mao lân giác. Ít nhất thì Tà Phong Động Thiên so với bọn họ là kém quá xa.

- Tam gia gia!

Lúc này Mộ Linh San cũng bừng tỉnh, thấy nam tử lam bào đột nhiên xuất hiện, đôi mắt to tròn lập tức hiện vẻ mừng rỡ, sau đó tròng mắt lập tức dâng đầy nước long lanh.

- Tam gia gia, tên khốn kiếp đó muốn giết con!

Vẻ mặt Mộ Linh San đầy đáng thương, cộng với vết máu nơi khóe miệng, hơn nữa kỹ năng diễn xuất cũng rất giỏi, hiển nhiên đã diễn nhiều rồi, ai nhìn cũng thấy xót.

Nam tử lam bào cúi xuống thấy Mộ Linh San như vậy, nở nụ cười hiền hòa, tay xoa xoa đầu Mộ Linh San:

- Yên tâm, có Tam gia gia ở đây, không ai động được vào con đâu!

Dứt lời, hắn ngẩng đầu lên, khi ánh mắt chạm vào Vô Hiên, sự hiền dịu đã hoàn toàn bị sát ý thay thế.

- Từ khi nào Tà Phong Động Thiên lại to gan đến mức này? Dám động đến cả người của Bất Tử Thánh Kình Tộc ta?

Vô Hiên chau mày, rõ ràng sự việc thế này nằm ngoài sự dự liệu của hắn, hắn không thể ngờ tiểu nữ hài này lại là người của Bất Tử Thánh Kình Tộc, hơn nữa xem ra địa vị cũng không thấp.

Rõ ràng Vô Hiên cũng có phần kiêng dè với chủng tộc Hải Yêu này. Nghe nói trong Bất Tử Thánh Kình Tộc có cường giả Luân Hồi Cảnh chân chính tọa trấn.

Có điều, tuy Vô Hiên biết rõ sự cường hãn của Bất Tử Thánh Kình Tộc, nhưng dù sao hắn cũng là cường giả siêu cấp Chuyển Luân Cảnh, cũng là nhân vật có thể tung hoành một phương ở Loạn Ma Hải này, bị nam tử kia châm chọc như vậy, sắc mặt cũng có phần khó coi.

- Hai kẻ đó cướp đồ trong tay Tà Phong Động Thiên ta, lẽ nào bản tọa không thể động thủ lấy về? Bất Tử Thánh Kình Tộc các ngươi tuy mạnh, nhưng lẽ nào Tà Phong Động Thiên ta là loại dễ ức hiếp?

Vô Hiên cười nhạt.

- Cướp đồ của các ngươi?

Nam tử lam bào hơi ngây người, sau đó nhìn Lâm Động ở phía xa, cười nói:

- Tốt xấu gì Tà Phong Động Thiên các ngươi cũng có chút danh khí ở Loạn Ma Hải, giờ lại bị một kẻ nhỏ bé cướp mất đồ, ngoài việc nói các ngươi vô dụng ra thì còn có thể nói gì?

Lâm Động gãi mũi, nghĩ thầm, nam tử lam bào cũng thật có bá khí, nói vậy không phải sẽ khiến Vô Hiên tức đến thổ huyết sao?

Lâm Động nhìn sang Vô Hiên, quả nhiên mặt hắn tối sầm lại.

- Từ lâu đã nghe đến danh tiếng của Bất Tử Thánh Kình Tộc, nay được gặp, bản tọa cũng muốn thử xem danh tiếng đó rốt cuộc đến mức nào?

Vô Hiên chầm chậm bước ra, nguyên lực thiên địa lập tức có dấu hiệu bạo động, trong vòng bán kính vạn trượng, không gian như biến dạng cả.

- Ngươi muốn chơi, vậy ta sẽ chơi đến cùng!

Nam tử lam bào khẽ cười, sau đó khẽ vỗ lên Mộ Linh San, một luồng lực êm dịu đưa cô bé đến chỗ Lâm Động, sau đó tay vung lêm.

Uỳnh!

Mặt biển phía dưới hắn lập tức cuộn trào, từng đợt sóng xô nhau biến thành một màn nước cao vạn trượng xuất hiện phía sau nam tử lam bào, nhìn vô cùng hoành tráng.

- Thực lực mạnh thật!

Lâm Động thầm chép miệng, hai người này đều đã bước vào Chuyển Luân Cảnh, tầng thứ này có thể coi là cao nhất thiên địa này, giao đấu với nhau quả thực khiến thiên địa biến sắc.

- Đó là Tam gia gia của muội, Mộ Lam. Gia gia lợi hại lắm đó, nhưng Đại gia gia của muội lợi hại hơn!

Mộ Linh San ở bên cạnh Lâm Động hi hi cười.

- Không hổ là Bất Tử Thánh Kình Tộc!

Vẻ mặt Lâm Động đầy ngạc nhiên, Mộ Lam đã là Chuyển Luân Cảnh, nếu Đại gia gia còn mạnh hơn thì không phải đã là Luân Hồi Cảnh rồi sao?

Uỳnh uỳnh!

Trên bầu trời, sắc mặt Vô Hiên lạnh tanh, hắn bỗng giơ bàn tay ra, luồng khí trắng đen cuộn trào rồi biến thành một con rắn khổng lồ.

Bùm!

Thân thể con rắn khổng lồ động một chút, không gian cũng như nổ tung. Sức mạnh đáng sợ đó khiến Lâm Động có phần kinh hãi, hiển nhiên con rắn đó chỉ cần tùy ý vung đuôi là đủ để giết một cường giả Tử Huyền Cảnh!

- Cửu U Thiên Minh Chưởng!

Vô Hiên hô lên một tiếng, con rắn trắng đen khổng lồ lao ra, tuy thể hình lớn nhưng tốc độ của nó nhanh như chớp lao thẳng tới Mộ Lam.

- Cũng có chút bản lĩnh!

Mộ Lam thấy thế, lông mày khẽ nhướng lên, sau đó hai tay chuyển động, màn nước hàng vạn trượng phía sau nhu động, dường như đang biến thành một con cự kình to đến mức không nhìn thấy điểm cuối.

- Tổ Kình Quyền!

Mộ Lam mỉm cười, tung ra một quyền, không khí bùng nổ, con cự kình phía sau lao tới xuyên thủng không gian đâm thẳng về phía con rắn trắng đen kia.

Uỳnh!

Vào khoảnh khắc va chạm, thiên địa như có dấu hiệu sụp đỏ, không gian nhanh chóng biến dạng, bão tố đổ xuống bao phủ phạm vi cả vạn trượng. Mặt biển phía dưới bị chấn động tạo thành một xoáy nước lớn, mãi lâu sâu nước biển mới lấp đầy.

Lâm Động kéo Mộ Linh San lùi về phía sau, nhưng dù vậy vẫn bị áp lực đè nặng lên ngực. Chuyển Luân Cảnh quả nhiên không phải Sinh Tử Huyền Cảnh có thể so sánh được!

Bão tố mãi lâu sau mới dừng lại, Lâm Động ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bầu trời phía xa có hai đạo thân ảnh đang đứng đối diện nhau, hai luồng khí tức mạnh mẽ tựa hai cây thần thương xuyên thủng thiên địa…

Cuộc đối đầu này hiển nhiên rất khó phân thắng bại!

Cả hai đều là Chuyển Luân Cảnh, nếu không dùng đến thủ đoạn cuối cùng thì có lẽ chẳng ai chiếm được ưu thế.

Sắc mặt Vô Hiên tối lại, một lúc lâu sau hắn hít sâu một hơi kìm nén nộ khí. Cục diện bây giờ rõ ràng hắn không thể lấy lại được Ngân tháp rồi!

- Ngươi đừng hòng lấy lại đồ! Cứ coi như đền bù đã đả thương tiểu tôn nữ của ta!

Mộ Lam cười với Vô Hiên, nói. Khóe mặt Vô Hiên giật giật, trầm giọng nói:

- Chuyện này Tà Phong Động Thiên ta sẽ không để yên đâu!

- Dù ngươi muốn thế nào thì Bất Tử Thánh Kình Tộc ta cũng theo đến cùng!

Mộ Lam nhún vai, dường như cũng cười một cái, sau đó ánh mắt dần tối lại:

- Nhưng ta cũng phải nhắc nhở ngươi, nếu Linh San xảy ra chuyện gì thì có lẽ Tà Phong Động Thiên không cần phải sinh tồn ở Loạn Ma Hải này nữa!

Đồng tử Vô Hiên co lại, sau đó cười nhạt:

- Bất Tử Thánh Kình Tộc các ngươi tuy mạnh, nhưng muốn nuốt gọn Tà Phong Động Thiên thì có lẽ sẽ phải trả giá không nhỏ đâu!

Dứt lời, hắn biết chuyện hôm nay không thể làm gì nữa, vung tay một cái, không gian biến dạng rồi biến mất.

Lâm Động ở phía xa thấy vậy cũng thở phào.

- Tam gia gia thật… vô dụng! Đến hắn cũng không xử lý được!

Mộ Linh San thấy kết quả thế này thì không hài lòng, dẩu môi nói.

- Hắn cũng là Chuyển Luân Cảnh, con nghĩ là giết chó con chắc?

Mộ Lam cười bất lực, thân hình khẽ động, xuất hiện bên cạnh Mộ Linh San, cười nói:

- Nha đầu này, con lén lút bỏ đi, không biết trong tộc lo lắng thế nào sao?

- Ở đó chán lắm!

Mộ Linh San lắc lư hai bím tóc, sau đó vội kéo Lâm Động ở bên cạnh, cười nói:

- Tam gia gia, đây là Lâm Động ca ca, huynh ấy đã cứu con không ít lần đâu!

- Xin chào tiền bối!

Lâm Động ôm quyền, hắn biết người trước mặt nhìn có vẻ tuổi tác tương đương hắn, nhưng thật ra là lão yêu quái không biết sống bao lâu rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Ha ha… Lâm Động à? Ta nghe qua tên ngươi lâu rồi!

Thế nhưng Mộ Lam chỉ cười, nhìn Lâm Động với ánh mắt cao thâm khó lường.

- Hử?

Lâm Động ngây người, Mộ Lam từng nghe qua tên hắn?

Mộ Lam mỉm cười, khẽ nói:

- Thanh Thiên Hóa Long Quyết ngươi càng ngày càng thành thạo rồi!

Lâm Động giật mình, sau đó lập tức hiểu ra, xem ra Mộ Lam và Thanh Trĩ từng tiếp xúc với nhau!