*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mà sao Trần Tấn lại không có suy nghĩ này. Hắn dùng ánh mắt đầy thâm ý liếc nhìn Lâm Lăng một cái, cũng cảm thấy khó nhìn thấu thực lực hiện giờ của hắn.
May mà hiện tại hai người bọn họ không có quan hệ thù địch.
“Đúng rồi, ngươi biết được bao nhiêu về Thông Thiên Tháp?” Nhớ tới Thần tộc Hồ Vĩ Ngụy trước đó, Lâm Lăng nhịn không được mà hỏi.
Trần Tấn hơi trầm ngâm một hồi, sau đó thản nhiên nói: “Xưa nay Thông Thiên Tháp luôn thần bí, theo ghi chép trong sử sách của Thiên Ma tộc thì ta chỉ biết đây là cứ điểm của Thần tộc ở đại lục Thương Khung.”
“Chủ yếu phụ trách dẫn đường cho cường giả võ đạo muốn đi đến thần vực.”
“Còn những ngụy Thần tộc kia thì ta cũng không biết là thế này.”
Nghe thấy lời này, Lâm Lăng như suy tư gì mà tiếp tục hỏi: “Như vậy, trong thời đại vạn năm sau, Thông Thiên Tháp còn tồn tại hay không?”
Trần Tấn lắc đầu: “Chỉ còn một mảnh phế tích.”
Phế tích?!
Trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì?”
Trần Tấn dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn Lâm Lăng, sau đó nói: “Ngươi gây ra.”
“Ta?” Nghe vậy, vẻ nghi hoặc trên mặt Lâm Lăng không khỏi càng mãnh liệt.
Trần Tấn thản nhiên nói: “Ta nhớ sử sách có một câu như vầy.”
“Người mạnh nhất Nhân tộc - ‘Lâm Thiên’, trong lúc đại chiến chủng tộc bùng nổ, ngang nhiên dẫn theo mười hai Huyết Vệ đến hủy tháp diệt thần.”
“Đến đây, Thông Thiên Tháp không còn tồn tại nữa.”
“Mà cũng từ lúc đó, Chủng Tộc Thiên Tư Bảng trên đại lục Thương Khung không còn được tổ chức nữa.”
Nghe thế, dù tâm tính của Lâm Lăng bình tĩnh đến mấy, lúc này cũng không khỏi hít hà một hơi. Không ngờ được mình còn có ‘hành động vĩ đại’ như vậy trong thời đại vạn năm trước?!
Chuyện này chính là tìm đường chết!
“Nhưng lịch sử có xuất hiện lệch lạc không thì ta cũng không thể chứng thực, chỉ có thể tự cầu an ổn.”
Trần Tấn nhún vai, hắn cũng không chắc có thể tin ghi chép trong sử sách của Thiên Ma tộc được bao nhiêu. Dù sao lịch sử chân chính không chỉ có vài dòng chữ là miêu tả hoàn toàn ra được.
Sau một lúc ngơ ra, Lâm Lăng mới phục hồi tinh thần.
“Xem ra chỉ có thể đi bước nào thì tính bước đó thôi.”
Sau đó hắn thở sâu, tất cả đè nén suy nghĩ hỗn độn trong lòng xuống.
Bởi vì chuyện mấu chốt nhất trước mắt chính là mau chóng tìm được nơi ẩn núp trước khi trời tối. Nếu gặp phải những Thi Quái kia thì không biết sẽ hung hiểm đến mức nào!