Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 1096




Khi nghe được số tiền này, Lâm Lăng hung hăng hít một hơi khí lạnh.  

Cái giá này, quả thực là giá trên trời!  

Quả nhiên, chỉ cần có cơ hội hút tiền, hệ thống sẽ không bao giờ nhân từ nương tay!  

"Thôi được rồi, cái gì cũng có cái giá của nó..."  

Lâm Lăng thầm than một tiếng, tự an ủi mình. Nhưng mà, vì có thể lấy lại kỹ năng Long Hóa, chuyện gom đủ năm mươi triệu là chuyện hết sức cấp bách!  

Sau đó, Lâm Lăng giơ một bàn tay ra, trực tiếp thu sủng vật mới - "Long Nha" thu vào không gian sủng vật hệ thống.  

"Hả? Sao nó biến mất rồi?”  

Lần đầu tiên nhìn thấy kỹ năng này của Lâm Lăng, trong mắt Lạc Hằng hiện lên một tia kinh ngạc. Ánh mắt hắn quét nhìn chung quanh, nhưng nhìn như thế nào cũng không nhìn thấy bóng dáng Long Thi đâu.  

Bên cạnh đó, tuy rằng Trần Tấn cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhiều lần nhìn thấy phương thức triệu hồi sủng vật bất ngờ của Lâm Lăng, coi như là nhìn mãi cũng thành thói quen.  

“Long Nha, thực lực hiện tại của ngươi đã đạt tới cấp độ nào rồi?” Trong lòng Lâm Lăng vẫn còn chút tò mò, lên tiếng hỏi một câu.  

"Dưới cảnh giới Đế Tôn cảnh, không ai địch lại." Rất nhanh, giọng nói có chút kiêu ngạo của Long Nha vang lên trong đầu.  

Lâm Lăng cố nén kích động, âm thầm gật đầu. Hiện giờ Long Nha đã trở thành trợ thủ mạnh mẽ nhất của hắn!  

Đến lúc đó, cho dù thế lực tộc Ngụy Thần sau lưng Thông Thiên tháp có âm mưu quỷ kế gì, hắn vẫn còn lực để chống cự.  

“Lâm Thiên, con Long Thi kia đâu rồi?” Ánh mắt Lạc Hằng tìm kiếm chung quanh một hồi, rốt cục cũng nhịn không được mà hỏi thẳng Lâm Lăng.  

"Đây là bí mật của hắn, không cần hỏi nhiều." Trần Tấn lại đột nhiên lên tiếng, giải vây cho Lâm Lăng: "Cho dù là ta, đến bây giờ cũng chưa được biết đây.”  

"Hiểu rồi." Lạc Hằng gật đầu, dùng ánh mắt kì lạ nhìn Lâm Lăng một cái, cuối cùng cũng biết điều mà im lặng không hỏi nữa.  

"Chủ nhân, từ trí nhớ của thân thể này cho ta biết, khu vực này có tồn tại một bí cảnh, tên là "Long Tàng Chi Địa"." Đúng lúc này, giọng nói của Long Nha lại đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Lăng.

Nơi rồng ẩn nấp sao?  

Nghe thấy lời nhắc nhở của Long Nha*, sắc mặt Lâm Lăng khẽ run.  

(*Tên gọi khác của Long Linh)  

“Nơi đó có gì đặc biệt?”  

Lúc này tròng lòng Lâm Lăng đầy sự hiếu kỳ hỏi.  

“Long tộc muôn đời nay vẫn luôn ẩn nấp trong thiên vực, Long Thi này chính là kẻ bảo vệ ở nơi này năm đó.”  

Rất nhanh thanh âm của Long Nha vang lên lần nữa.  

“Trong đó có vô vàn vô tận thiên tài địa bảo và cả hồ Long Huyết còn sót lại.”  

Nghe thấy thế đuôi lông mày Lâm Lăng hơi cong lên.  

‘Hồ Long Huyết’ mà Long Nha nói đã dấy lên sự hứng thú rất lớn trong hắn, lúc này không nhịn được hỏi. “Bên trong hồ đó đều là long huyết sao?”  

“Đúng vậy, chính là quần tộc dòng máu của Long Thi này tích lũy máu mà thành.”