*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Không sao, người sáng suốt đều nhìn ra được, ngụy Thần tộc kia đang cố ý nhằm vào chúng ta.” Vẻ mặt Trần Tấn rất bình tĩnh, cũng không để ý chuyện này.
“Không sai, đột nhiên nói vi phạm quy tắc cái gì, quả thực là đang đánh rắm!” Lạc Hằng tức giận hừ một tiếng, khuôn mặt hung hãn của hắn ta nhìn càng dữ tợn khủng bố do phẫn nộ.
“Thật ra hiện tại chúng ta không tham dự cũng không phải chuyện xấu.” Lâm Lăng thoải mái cười, “Lạc quan mà nói, có lẽ càng có lợi hơn.”
“Hả?”
“Nói rõ nghe xem?”
Nghe vậy, Trần Tấn và Lạc Hằng đều rất tò mà mò nhìn về phía Lâm Lăng.
“Chỗ tốt có tất cả hai điểm.”
Lâm Lăng hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói: “Đến lúc đó, tuy chúng ta phải đánh từng tầng một từ dưới chót lên, thể lực nhất định sẽ bị tiêu hao rất nhiều.”
“Nhưng những kẻ thành công chiếm cứ đài chiến đấu trên núi không phải cũng thế sao?”
“Huống chi lúc này chúng ta đang có sức lực tràn đầy, đợi lát nữa dù khiêu chiến thì ít nhất cũng có thể bước lên trăm vị trí đầu tiên.”
Nghe thấy lời này, đôi mắt Lạc Hằng không khỏi sáng ngời, cảm thấy lời phân tích của Lâm Lăng quá hợp lý.
“Cái này gọi là, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Lâm Lăng tiếp tục nói: “Chỗ tốt thứ hai chính là hiện tại chúng ta lợi dụng thời cơ này để quan sát các loại thủ đoạn võ học của tất cả đối thủ cạnh tranh.”
“Từ đó phân tích ra ưu thế và nhược điểm của bọn họ tiên, đến lúc ứng phó có thể giảm bớt không ít sức lực.”
Nghe đến cuối cùng, hai người bọn Trần Tấn đều gật đầu tán thành.
“Vậy được, Lâm Lăng quan sát trung gian, chúng ta quan sát hai bên trái phải.”
Sau khi có kế hoạch, tâm tình buồn bực trước đó của bọn họ cũng thay đổi không ít.
Sau đó bọn Lâm Lăng ngẩng đầu nhìn chăm chú lên ngọn núi, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào mỗi một vòng chiến rồi âm thầm phân tích.
Trong lúc đó, bọn Lâm Lăng cũng sẽ giao lưu một chút, tham thảo thủ đoạn cạnh tranh công kích của những đối thủ kia.
Phương thức này vô hình trung đã mang đến trợ giúp rất lớn cho bọn họ!
Sự im lặng quan sát này giằng co thật lâu, mãi đến hoàng hôn, cuộc chiến tranh đoạt thứ hạng trên núi cũng tiến vào hồi kết.