Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 1190




Bởi vì, đứng giữa chiến đài trên đỉnh ngọn núi là một bóng dáng tựa như một ác ma, lưu lại một dấu vết khó có thể xóa nhòa trong lòng tất cả chủng tộc!  

Tại thời khắc này thời đại yếu thế của nhân loại hoàn toàn chấm dứt.  

"Chủng tộc thiên tư bảng, chính thức tuyên bố kết thúc."  

Đúng lúc này, một thanh âm hùng hồn, truyền ra từ trên bầu trời.  

Chủ nhân của giọng nói này là người của tộc Ngụy Thần.  

"Quán quân lần này chính là Lâm Thiên, Nhân tộc."  

Sau khi thanh âm của tộc Ngụy Thần kia vang dội khắp cả mảnh thiên địa, không gian phảng phất như động nhiên bị tắt tiếng, yên tĩnh trong chốc lát.  

“Thắng rồi!"   

“Thánh tử điện hạ của chúng ta đánh thắng rồi!"  

“Hắn là quán quân! Quán quân của Chủng Tộc Thiên Tư Bảng!!”  

Những âm thanh đầu tiên đánh vỡ loại yên lặng này đến từ Cửu Huyền Tông.  

Tất cả tông môn đệ tử ồn ào hoan hô như sấm. Đây chức quán quân Chủng Tộc Thiên Tư Bảng đầu tiên trong lịch sử Cửu Huyền Tông, thậm chí là trong sử thi của toàn bộ nhân loại!  

Mà so sánh với tiếng hoan hô ầm trời của Cửu Huyền Tông, khắp các nơi trên đại lục Thương Khung, những địa bàn thuộc thế lực chủng tộc bị Lâm Lăng đánh bại, lại là đồng loạt mang sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt suy sụp.  

Trải qua Chủng Tộc Thiên Tư Bảng lần này, ai ai cũng hiểu được, cái tên Lâm Thiên này sẽ chân chính chấn động toàn bộ đại lục Thương Khung!  

"Tổ sư gia, quả nhiên là mắt sáng như sao..." Trên đài cao ở quảng trường Tông Vũ, chưởng giáo Hầu Thiên Thành chậm rãi ngồi trên ghế ngồi.  

Trong lúc lẩm bẩm, hắn nhịn không được hít sâu một hơi, phảng phất như muốn ngăn chặn trái tim đang đập kiệt lực kia. Nội tâm không ngừng kích động, thậm chí làm cho hai tay trong ống tay áo cũng mất  khống chế mà run rẩy liên hồi.  

Tại chiến đài trên đỉnh núi.  

Lâm Lăng thở hồng hộc, thoát khỏi hình thái Long nhân, thân thể chợt cảm thấy mệt mỏi vô lực.  

Ầm!   

Ầm!!  

Đầu váng mắt hoa, thân hình Lâm Lăng hơi lung lay, ngay lúc suýt nữa ngã xuống đất, hai đạo thân ảnh đột nhiên lóe lên.  

Ngay sau đó, hai bên mỗi người vươn ra một cánh tay, chống đỡ giúp thân thể Lâm Lăng đứng vững vàng.  

"Bây giờ ngươi là ngôi sao chói mắt nhất, tất cả mọi người đều đang nhìn ngươi đáy, không thể ngã xuống." Trần Tấn quay đầu nhìn Lâm Lăng một cái, khóe miệng nổi lên một tia ý cười.  

"Không sai, nhất định phải chống đỡ." Bên cạnh, Viêm Ma Lạc Hằng cũng nhếch miệng cười.  

Ánh mắt hắn sáng bừng, nhìn chằm chằm Lâm Lăng, sâu trong đáy mắt có một tia kính nể không che giấu được.   

Lúc trước chỉ tình cờ gặp nhau bên nồi lẩu ở nơi trú ẩn, không thể tưởng tượng được năng lực của người này lại mạnh như vậy.