Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 1221




“Trần sư đệ, tôn giả của Thông Thiên Tháp đã đến, chưởng giáo đại nhân bảo ngươi mau chóng đi đến tông điện.”  

Ngay sau đó, giọng nói của một đệ tử Cửu Huyền Tông cũng theo đó mà vang lên.  

Thông Thiên Tháp?  

Nhanh như vậy!  

Vừa nghe thấy lời này, đồng tử trong mắt Trần Tấn đột nhiên co rụt lại. Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới, những Ngụy Thần Tộc Thông Thiên Tháp lại đến nhanh hơn dự đoán đến ba ngày.  

Không phải là vì chuyện bắt sống Lâm Lăng lần trước thất bại nên thay đổi tiến trình đó chứ?!  

“Việc này không nên chậm trễ, mau chóng đi cùng sủng vật của ta thoát khỏi tông môn.” Lâm Lăng nhíu mày, lập tức thúc giục.  

“Rời đi thế nào?”  

Trần Tấn cũng nhíu mày, hắn không có nhiều thủ đoạn như Lâm Lăng. Hiện giờ Ngụy Thần Tộc của Thông Thiên Tháp đã ở Cửu Huyền Tông, hắn căn bản không thể lặng lẽ chạy thoát dưới mí mắt của đối phương.  

Cho dù có thể rời khỏi Cửu Huyền Tông, nhưng chỉ sợ quỹ đạo hành tung dọc đường đi sẽ bị phơi bày!  

“Không cần lo lắng, ta đã sắp xếp sẵn cho ngươi.”  

Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên, chợt thao túng Kinh Kha lấy ra Nghĩ Nhân Chiến Y từ không gian trữ vật của hệ thống.  

“Đây là...” Thấy thế, Trần Tấn hơi giật mình.  

Trước kia hắn từng thấy Lâm Lăng mặc trang bị này, có được công năng kỳ lạ là thu nhỏ thân thể.  

Như đoán được dụng ý của Lâm Lăng, đôi mắt hắn lập tức sáng ngời, gấp không chờ nổi mà muốn cảm nhận một lần.  

“Mặc vào xong thì thao túng dựa theo từng bước ta nói là được.”  

Sau đó khi Trần Tấn mặc xong Nghĩ Nhân Chiến Y, ấn xuống cái nút thu nhỏ lại thì thân thể hắn lập tức thu nhỏ với tốc độ cực nhanh.  

Nhìn vật thể nhanh chóng ‘To ra’ quanh mình, trong mắt Trần Tấn tràn ngập ngạc nhiên. Trong chớp mắt, thân thể hắn đã thu nhỏ lại như kiến.  

Vèo!  

Kinh Kha vỗ hai cánh, trực tiếp bay đến gần Trần Tấn. Giờ phút này, hình thể của nó giống như một con mãnh thú kim loại to lớn trong mắt Trần Tấn.  

“Quá thần kỳ!”  

Cảm nhận được thân thể biến hóa, trong lòng Trần Tấn vô cùng chấn động.  

“Cưỡi lên đi, dẫn ngươi rời đi.”  

Nghe vậy, Trần Tấn cưỡi lên lưng Kinh Kha.  

“Vèo!”  

Sau khi thi triển ra một cái Thuấn Gian Di Động, một người một thú đột nhiên biến mất khỏi nơi đó. Khi xuất hiện lại lần nữa, Trần Tấn kinh ngạc phát hiện mình đã ở một nơi đen nhánh.  

Xem lớp đất ẩm ướt xung quanh thì hiển nhiên nơi này là dưới nền đất.  

Đường hầm dưới nền đất này là lộ tuyến chạy trốn mà trước đó Kinh Kha đã đào ra để tới đây.  

“Tuyệt!” Trần Tấn nhịn không được mà tán thưởng một tiếng, trong lòng cảm thấy thật bội phục sách lược chạy trốn mà Lâm Lăng nghĩ ra.  

“Trần sư đệ, ngươi đang làm gì?”  

Đệ tử Cửu Huyền Tông ngoài phòng đợi một lúc mà vẫn không có động tĩnh, đột nhiên cảm thấy kỳ quái. Bởi vì trước khi tới đây, hắn nghe nói Trần Tấn đã về phòng.  

Sao không có ai vậy chứ?  

Hắn thử đẩy cửa phòng, bên trong lại bị khóa trái, căn bản không thể đẩy ra.  

“Trần sư đệ, thất lễ.”