Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 1252




Tuy nhiên người có phản ứng lớn nhất chính là Cuồng vương ‘Ngao Hậu’ mặc đồ giả kia.  

Sao có thể?  

Làm sao hắn có thể có chiến giáp Cuồng Thần được?  

Hắn ta nhìn chằm chằm vào bộ chiến giáp Cuồng Thần trên người Lâm Lăng với vẻ khiếp sợ.  

Dao động năng lượng mạnh mẽ tràn ngập hơi thở thần thánh kia với ánh sáng kim loại sáng bóng, còn cả cấu tạo chi tiết của bộ giáp trông giống y hệt với bộ giáp chiến Cuồng Thần được ghi chép lại! Chất lượng của bộ chiến giáp kia so với đồ giả mà hắn ta mặc hiện tại cách nhau một trời một vực!  

Sắc mặt của Xích Vưu cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn ta biết rất rõ ‘Chiến giáp Cuồng Thần’ vẫn luôn được cất giữ trong Cuồng Thần điện và nó nằm trong các cột đá đồ đằng. Chỉ khi nhận được sự đồng ý từ ý chí của Cuồng Thần thì mới nhận được. Thế nhưng đã qua không biết bao nhiêu năm, vẫn chưa từng có cường giả cấp vương nào của Cuồng tộc được thử qua cả.  

Mặc dù mới đầu khi hắn ta vừa biết, hắn ta cũng từng thử biết bao nhiêu lần nhưng chưa từng thành công một lần nào.  

Khi mặc bộ chiến giáp của Cuồng Thần, giờ phút này toàn thân Lâm Lăng toát ra khí thế thống trị toàn thiên hạ. Chợt hắn bay lên khỏi chỗ vừa rồi và nhìn xuống 4 vị Cuồng vương ở bên dưới.  

“Cuồng tộc vô thần, ta đây tự biến mình thành thần!”  

Lâm Lăng bắt chước theo giọng điệu của Cuồng Thần.  

Giọng điệu cao ngạo, uy nghiêm vang vọng khắp nơi!  

Ầm!  

Ngay khi giọng nói vang lên, sức mạnh ý chí của Cuồng Thần ẩn bên trong bộ chiến giáp bùng nổ như cơn sóng thần trước biết bao ánh mắt khiếp sợ!  

Tại đây những chiến sĩ Cuồng tộc có tu vi thấp đều bị chèn ép tới mức không thở nổi.  

“Cuồng Thần đại nhân hiển linh!”  

“Tham kiến Cuồng Thần đại nhân!”  

Nhìn thấy cảnh này, hầu hết các tín đồ của Cuồng tộc đều thay đổi sắc mặt và vội vàng cúi đầu hành lễ, trong mắt tràn ngập vẻ sùng bái.  

Đối mặt với sự bao phủ của ý chí Cuồng Thần, vẻ mặt của Xích Vưu cùng với 4 Cuồng vương vô cùng căng thẳng. Giờ phút này, làm sao bọn họ còn ngồi được nữa nên tất cả đều đứng dậy.  

“Thật không ngờ, hắn ta lại lĩnh ngộ được ý cảnh của cột đá đồ đằng bên trong điện và kế thừa được ý chí của Cuồng Thần đại nhân!”  

Ánh mắt của vị Cuồng vương trẻ tuổi kia hơi run sợ, hắn ta nâng mắt nhìn Lâm Lăng và tự lẩm bẩm một mình.  

Tuy rằng thanh âm của hắn ta không lớn nhưng Xích Vưu cùng với ba vị Cuồng vương khác đều là cao thủ võ đạo nên đều nghe thấy hết.  

Nghe thế, thân hình bọn họ khẽ run.  

Trong lúc mơ hồ, dường như có một sự sợ hãi ẩn sâu trong linh hồn bọn họ xuất hiện. Sự sợ hãi này không phải là khi đối mặt với Lâm Lăng mà là với thần của Cuồng tộc, Cuồng Thần!  

Ai ai cũng biết hầu hết con dân của Cuồng tộc đều nghe những truyền thuyết về Cuồng Thần mà lớn lên. Thậm chí bọn họ còn coi Cuồng Thần giống như một thần tượng mà bước vào hành trình võ đạo. Lòng thành kính ấy đã ăn sâu vào trong linh hồn của bọn họ từ lâu. Vì thế vào lúc này, khi chiến giáp của Cuồng Thần xuất hiện trên bầu trời giống như Cuồng Thần giáng thế khiến cho bất cứ ai cũng phải kính sợ!  

Tuy nhiên Ngao Hậu đã cố gắng áp chế cơn sốc này xuống. Hắn ta nhìn lướt qua bộ đồ giả trên người mình với vẻ ghét bỏ.