Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 1259




Nghe vậy, Lâm Lăng khẽ nhướng mày, ánh mắt cũng theo đó mà dừng lại trên người đối phương. Dựa theo tư liệu, hắn biết người này có lòng dạ thâm sâu, tên là ‘Cuồng Dương’.  

Tuy có cùng dòng họ với Cuồng Thần, nhưng lại không phải hậu duệ huyết mạch của ngài. Bởi vì cả đời Cuồng Thần đều chinh chiến, chưa từng có tình yêu và hôn nhân.  

“Đáng tiếc duy nhất chính là thả hổ về rừng.” Cuồng Dương cười khẽ, trong giọng nói có vài phần lạnh thấu xương, “Nếu là ta thì sẽ không để bọn họ dễ dàng rời đi, mà lựa chọn cắt đứt hậu hoạn.”  

Nghe thế, khóe miệng Lâm Lăng cũng nhếch lên một ý cười, “Ngươi cảm thấy, năng lực hiện tại của Cuồng Thần Điện có thể làm được đến mức đó?”  

“Mặc dù có được không, nhưng kết quả cuối cùng cũng là hai hổ đánh nhau, con què con bị thương.” Lâm Lăng lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm vào Cuồng Dương, thản nhiên nói: “Mà nói cách khác, nếu ta là ngươi, có thể cũng sẽ làm ngư ông ngồi thulợi.”  

Nghe vậy, sắc mặt Cuồng Dương hơi rung động, cứ như bị nhìn thấu tâm tư.  

“Cũng chưa chắc, lấy năng lực có được chiến khải Cuồng Thần của Thiên La điện chủ hiện giờ, cho dù ba Cuồng Vương liên thủ, chỉ sợ cũng khó có thể tổn thương ngươi mảy may.”  

Khi Cuồng Dương nói chuyện, ánh mắt hắn ta như lơ đãng mà nhìn lướt qua bộ chiến khải trên người Lâm Lăng, trong ánh mắt mịt mờ mơ hồ có một tia nóng bỏng.  

Làm nhất mạch Cuồng thị, tuy hắn không phải hậu duệ huyết mạch của Cuồng Thần, nhưng trong lòng sớm đã  tự nhận mình là hậu đại của Cuồng Thần.  

Giờ phút này, trong lòng hắn ta rất đố kỵ vì một người ngoại thị như Lâm Lăng lại được chiến khải Cuồng Thần nhận chủ. Nhưng Cuồng Dương che giấu cảm xúc này rất khá, vẻ mặt rất thản nhiên, căn bản không nhìn ra được chút thay đổi nào.  

So với Ngao Hậu vừa rồi, tính cách hai bên quả thực cách biệt một trời. Mà loại người này mới là đáng sợ nhất.  

“Nếu thật sự muốn đánh, ta sẽ lập tức đánh bốn tên!” Lâm Lăng híp hai mắt lại, lạnh nhạt nói: “Mà không phải để một phe xem diễn, có cơ hội được lợi từ trong đó.”  

Nghe thấy lời nói kiêu ngạo mà cứng rắn này, Cuồng Dương lập tức ngây ngẩn. Trong mắt hắn ta dâng lên một tia sắc lạnh, nhưng rất nhanh lại chợt lướt qua.  

Nếu là lúc nãy, ba Cuồng Vương còn lại ở đây thì có lẽ Cuồng Dương có thể trở mặt với Lâm Lăng. Nhưng lúc này hắn ta một thân một mình, hoàn toàn không có chút ưu thế nào, chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn.  

“Nếu Thiên La điện chủ có thành kiến với ta, như vậy đành cáo từ!” Cuồng Dương thu ý cười trên mặt lại, xoay người muốn rời đi.  

“Đứng lại, ta có nói để ngươi đi sao?” Nhưng lúc này, tiếng nói lạnh lẽo của Lâm Lăng truyền đến.  

Bước chân của Cuồng Dương cứng lại, trong lòng mơ hồ có một dự cảm chẳng lành.  

“Thiên La điện chủ, lời này là có ý gì?” Hắn ta cố giả vờ như trấn định, nhíu mày hỏi.  

“Rất đơn giản, dưới hoàn cảnh có lợi, có thể ít đi một đối thủ tai hoạ ngầm thì sẽ thêm một phần yên ổn.”  

“Không thể thả hổ về rừng, điểm này là ngươi vừa dạy còn gì.”  

Vẻ mặt Lâm Lăng rất thản nhiên, khóe miệng nhếch lên một ý cười thâm sâu.