*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong lòng Lâm Lăng như đông cứng lại nhưng sau khi hoảng sợ một lúc, hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Bởi vì với tốc độ hiện tại của hắn, cho dù đám Thâm Uyên Ám Ma kia có đuổi giết tới đây thì hắn cũng đủ thời gian để thoát khỏi khu vực hạn chế của bọn chúng.
Nếu như thật sự có sự cố ngoài ý muốn xảy ra thì hắn sẽ triệu hồi Long Nha và sử dụng như một ‘lá chắn’ cũng được. Dù sao sau khi trở về giai đoạn hoàng kim, tâm tính của nó bộc lộ ra và có ý muốn phản chủ nên việc sử dụng nó làm lá chắn vào lúc này cũng coi như còn chút giá trị sử dụng.
Trong lúc Lâm Lăng còn đang tính toán, hắn cảm nhận được rõ ràng bọn chúng đang tới gần. Không ngờ tốc độ của đám Thâm Uyên Ám Ma lại vượt ngoài dự đoán của hắn.
Bọn chúng bay nhanh kinh khủng!
“Gào! Gào!”
Mà điều càng khiến cho Lâm Lăng ngạc nhiên chính là tiếng thú gào rống vang lên từ phía trên. Hiển nhiên mãnh thú cấp thánh đã nhận ra động tĩnh bên trong Thần Táng Chi Uyên nên tất cả bọn chúng đều lao ra theo.
Dưới thì bị Thâm Uyên Ám Ma đuổi giết. Trên thì bị mãnh thú cấp thánh bao vây. Tình huống hiện tại của Lâm Lăng chẳng khác nào rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Lên cũng không được mà xuống cũng không xong.
Phải làm sao đây?
Lâm Lăng cố gắng nhanh chóng nghĩ ra cách thoát thân.
Kế sách hiện tại có thể dùng được đó chính là thả Ma Long ra!
“Lão đại, để ta ra đi!”
Nhận ra được ý tưởng của Lâm Lăng, Tiểu Bạch lên tiếng muốn xuất chiến. Nó hiểu rất rõ rằng một khi thả Ma Long ra thì khi muốn cất nó vào hệ thống không gian lại càng khó hơn.
“Không được, nếu các ngươi ra thì sẽ rất nguy hiểm.”
Lâm Lăng cau mày, hắn biết với sức chiến đấu hiện tại của đám Tiểu Bạch không thể ngăn cản được quá nhiều Thâm Uyên Ám Ma với mãnh thú cấp thánh. Thậm chí vì thế mà có thể bị tiêu diệt toàn bộ!
Cách duy nhất chính là phải thoát khỏi Thần Táng Chi Uyên này và thoát khỏi đội quân của Thần Uyên Ám Ma này trước đã. Nếu không chắc chắn tất cả sẽ phải chết!
“Long Nha, ngươi nghe rõ cho ta!”
Trong mắt Lâm Lăng hiện lên vẻ điên cuồng, hắn lạnh giọng uy hiếp: “Nếu như ngươi dám phản ta thì sau này ngươi sẽ phải hối hận!”
Nói xong, Lâm Lăng thả Ma Long ra khỏi không gian sủng vật.
“Gào!”
Chỉ trong phút chốc, tiếng rồng gầm dữ dội vang lên, một thú ảnh màu đen khổng lồ vọt ra khỏi vực sâu.
“Ta…Cuối cùng ta cũng được giải thoát rồi!”
Thanh âm đầy phấn khởi như thể bị đè nén từ lâu, nó không ngừng gầm lên liên tục khiến cho toàn bộ vách đá của Thần Táng Chi Uyên chấn động.
“Chủ nhân tôn kính, xin ngài cho phép ta được gọi ngài một lần cuối cùng như vậy.”
Sau khi lấy lại được sự tự do, Ma Long hoàn toàn lộ ra bản chất thật của mình. Trước khi nhìn hoàn cảnh xung quanh, nó đã nói như vậy.