Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 1302




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không được phép sửa đổi lịch sử thời không, nếu không tất cả mọi chuyện trong tương lai sẽ bị thay đổi. Hắn luôn ghi nhớ điều này trong lòng.  

Oanh!  

Sau đó, Lâm Lăng bỗng nhiên bay vút ra, dòng khí kích động mãnh liệt kia đột nhiên truyền ra tiếng nổ mạnh ở phía chân trời.  

Tốc độ này nhanh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần!  

Mấy ngày sau, trên lãnh địa Cuồng tộc, Thiên La thành.  

Giờ phút này, cửa thành to lớn dưới bầu trời đêm có hai hàng chiến sĩ Cuồng tộc đang đứng, nhìn cách ăn mặc thì đều là tướng lãnh cao tầng của Thiên La thành.  

Mà vị trí đứng đầu kia là mười hai Huyết Vệ. Bọn họ mang vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm nơi xa, hình như đang chờ đợi cái gì.  

Chỉ chốc lát, dưới ánh trăng nhàn nhạt, rốt cuộc một bóng dáng cũng xuất hiện trong tầm nhìn, cũng bay nhanh hướng nơi này.  

Chỉ thấy lúc này Lâm Lăng đã thông qua thuật dịch dung mà biến thành dung mạo ‘Thiên La thành chủ’, tóc cũng được nhuộm thành màu đỏ rực lần nữa.  

Trước khi tới đây, hắn đã vận dụng truyền âm phù thông báo cho mười hai Huyết Vệ. Không ngờ họ cũng rất hình thức, sôi nổi chạy tới cửa thành nghênh đón.  

“Chủ nhân tới!” Thấy thế, ánh mắt mười hai Huyết Vệ chớp động, đều khom mình hành lễ.  

“Chúng ta cung nghênh thành chủ đại nhân.” Phía sau, đông đảo tướng lãnh Cuồng tộc của Thiên La thành cũng lộ ra vẻ mặt kính sợ mà khom lưng hành lễ, đồng thời hô.  

Bởi vì lúc trước hi Lâm Lăng rời đi đã từng dặn dò Xích Vưu của Cuồng Thần Điện không được can thiệp vào sự vụ trên mảnh đất Thiên La thành, cho nên lúc này cũng hắn cũng không có ở đây.  

Lâm Lăng đáp xuống cửa thành, ánh mắt cũng quét về phía mười hai Huyết Vệ trước mắt.  

Nhìn dao động khí tức tràn ngập ra từ trên người bọn họ, Lâm Lăng có thể cảm giác được, trong khoảng thời gian này, thực lực tu vi của mười hai Huyết Vệ cũng tăng trưởng rất nhiều.  

“Có chuyện gì thì đi vào trước rồi nói.”  

Lâm Lăng lộ ra vẻ mặt thản nhiên, sau đó dưới sự vây quanh của mười hai Huyết Vệ mà đi vào phủ thành chủ trong thành.  

Trung đình, trong đại đường, Lâm Lăng ngồi trên chủ vị, trừ mười hai Huyết Vệ ra thì người không liên quan không xuất hiện ở chỗ này.  

Bởi vì lúc này, Trần Tấn cũng đã đi vào đại sảnh, thân phận người này mẫn cảm nên chỉ có người một nhà ở đây thì mới ổn thỏa.  

“Ba năm không gặp, ngươi trưởng thành không ít.” Lâm Lăng đưa mắt đánh giá Trần Tấn, thản nhiên cười, “Hơn nữa, cũng mạnh lên.”  

Khi nói chuyện, cơ bắp trên mặt hắn nhanh chóng mấp máy, lại biến thành dáng vẻ ban đầu.  

“Ngươi cũng vậy.” Trần Tấn cười nhạt gật đầu, cũng đưa mắt đánh giá Lâm Lăng, hắn cũng có cảm giác lau mắt mà nhìn trước khí chất trưởng thành điềm đạm hiện giờ của Lâm Lăng.  

Bởi vì trong lần đánh giá này, hắn hoàn toàn không nhìn ra thực lực hiện giờ của Lâm Lăng đã đến trình độ nào.  

“Trong ba năm qua, rốt cục ngươi đã chạy tới nơi nào tu hành?” Sau khi trò chuyện, Trần Tấn rất tò mò mà dò hỏi.  

“Thần Táng Chi Uyên.”  Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười nhạt, không hề giấu giếm.  

“Hả? Ngươi dám đi vào vùng cấm kia để rèn luyện?!” Vừa nghe lời này, sắc mặt Trần Tấn hơi thay đổi, kinh ngạc nói.  

Hiển nhiên, hắn cũng biết một ít lời đồn, sự tích về Thần Táng Chi Uyên, nếu trước khi trời tối mà không rời đi, cho dù là thần cũng khó thoát khỏi cái chết!