*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng quát giận dữ đến cực điểm đột nhiên vang lên, chỉ thấy cường giả Thần tộc bị nổ đến cả người đầy máu, mạnh mẽ xông lên, trực tiếp lao đến trước người Trần Tấn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn.
Với năng lực của tên này, tuy uy lực nổ tung của Chiến Y Nghĩ Nhân có mạnh, nhưng rõ ràng cũng không làm hắn bị thương quá nặng.
"Thuộc hạ không rõ ràng lắm, bởi vì trang bị này, cũng không phải đồ của ta."
Trần Tấn vội vàng trả lời, "Chủ nhân của nó, chính là Lâm Thiên. ”
Dự định nhân cơ hội này, tạo ra khoảng trống bỏ chạy.
"Lâm Thiên? Lại là thằng nhóc kia! ”
Nghe được Trần Tấn thành thật nói ra, cường giả Thần tộc cũng không có quá nhiều hoài nghi, ánh mắt nhất thời trở nên dữ tợn, lạnh lùng nói, "Hắn có thể kích nổ trang bị này, nói như vậy, hắn nhất định là đang ở gần đây! ”
Nghe vậy, bốn gã cường giả Thần tộc khác sắc mặt hơi rùng mình, thần thức cường đại phóng ra, trong nháy mắt bao trùm cả tòa tháp Thông Thiên.
Trong đó, lại không có dấu hiệu hành tung của Lâm Lăng.
Chẳng lẽ ở ngoài đó sao?
Bốn gã cường giả Thần tộc liếc nhau, thân hình chợt lóe, biến mất tại chỗ.
Duy chỉ có cường giả Thần tộc nhuốm máu kia, lại đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, vận chuyển thần lực trong cơ thể bắt đầu chữa thương.
Theo hắn thấy, điều động bốn Thần tộc đi bắt một nhân loại nhỏ nhoi như Lâm Lăng là dư sức rồi.
"Đặt thần châu trở lại vị trí tế đàn ban đầu, sau đó hộ pháp cho ta." Hắn không quay đầu lại mà lên tiếng ra lệnh.
"Vâng, chủ nhân." Trần Tấn vừa nói chuyện, vừa lạnh lùng đi tới gần.
"Đồ ngốc! Trước tiên đặt thần châu trở về vị trí cũ rồi mới qua bên này hộ pháp!”
Cường giả Thần tộc đã nhắm hai mắt lại, cảm ứng được khí tức bên cạnh, có chút bất mãn mà quát lên.
Phanh!
Nhưng mà lời này của hắn vừa nói xong, bỗng nhiên một cảm giác đau xót ập đến trên đầu, giống như bị búa đập mạnh, thần thức chợt trở nên hoảng hốt.
Chỉ thấy toàn bộ đầu của hắn, trực tiếp bị một chưởng của Trần Tấn đánh cho nát bét, phảng phất như dưa hấu vỡ vụn, máu tươi đỏ tươi bắn tung tóe khắp nơi.
"Vù—!"
Nhưng rất nhanh, một ánh sáng trắng mạnh mẽ đột nhiên phá xác lao ra. Đây chính là thần hồn thể của cường giả Thần tộc, thân thể này vốn chỉ là một bãi đáp tạm thời đoạt được nhờ Thần Hàng thuật.
Mặc dù lúc này thân xác đã bị phá hủy nhưng đối với thần hồn thể, chuyện này không hề mảy may ảnh hưởng tới hắn chút nào.
“Ngươi, không phải ngươi đã trúng Phù Nô Ấn của ta rồi sao?!" Thần hồn thể dùng ánh mắt kinh nghi nhìn chằm chằm Trần Tấn, chất vấn.
Trong một thời gian dài, phàm là những kẻ bị cưỡng ép mang Phù Nô Ấn, thể xác và linh hồn của họ đều bị điều khiển.
Trừ khi có thực lực mạnh hơn người thi triển gấp vài lần, thì mới có thể cưỡng bức phá hủy.