Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 1409




Tên cường giả Thần tộc tóc dài nhìn chằm chằm Lâm Lăng, có vẻ như hắn ta vô cùng khao khát với thân thể của Lâm Lăng. Thế nhưng vì để mở ra vị diện thông đạo của Thần giới nên chỉ đành nhường cho các thành viên Thần tộc khác…  

“Được, ta đến tháp Thông Thiên với các ngươi!”  

Lâm Lăng muốn đi nhìn xem Trần Tấn có còn sống hay không.  

Nếu như hắn ta không chết thì hắn nhất định có thể cởi bỏ trói buộc của nô ấn dựa vào sức mạnh của hệ thống!  

“Người thông minh thường sẽ chịu ít đau khổ, ta càng ngày càng đánh giá ngươi cao hơn đấy!”  

Tên cường giả Thần tộc tóc dài lên tiếng khen ngợi, dường như hắn ta rất hài lòng đối với lựa chọn của Lâm Lăng. Chỉ cần tới tháp Thông Thiên và thi triển thành công thuật Thần Hàng thì mảnh trời đất này sẽ tiếp tục thuộc quyền kiểm soát của Thần tộc!  

Lâm Lăng lập tức bay về phía tháp Thông Thiên.  

Các cao thủ Ngụy Thần vây xung quanh cũng di chuyển theo đội hình bao vây toàn bộ đường lui của Lâm Lăng. Nhìn cảnh tượng như thế này còn tưởng là đang hộ tống một nhân vật lớn nào đó.  

Một lát sau.  

Tháp Thông Thiên đã hiện ngay ra trước mắt Lâm Lăng, hắn trông thấy một tòa tháp khổng lồ màu trắng nối liền giữa trời và đất. Kết cấu khổng lồ và hùng vĩ như thế này e rằng không có tòa tháp ở Đại lục Thương Khung có thể sánh được với nó.  

Sau đó, Lâm Lăng lấy Truyền  m phù ra và đốt thử. Tiếng cháy tí tách vang lên cùng với âm thanh được truyền đi “Trần Tấn, ta tới rồi đây.”  

Vù!  

Ở khu vực tầng thượng của tháp Thông Thiên, Trần Tấn đang ngồi xếp bằng, đột nhiên chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay hắn ta xuất hiện một tia sáng. Ngay sau đó, một tấm Truyền  m phù xuất hiện trước mặt hắn ta.  

Sau khi hấp thụ xong, cuối cùng Trần Tấn cũng mở mắt ra. Vào lúc mở mắt ra, hắn ta phát hiện ra một tia sáng màu trắng lướt qua vô cùng sắc bén.  

“So với tên Ngụy Thần kia, Thần hồn thực sự đúng là mạnh hơn nhiều.”  

Trần Tấn lập tức đứng dậy, hắn ta cảm nhận được thần lực mạnh mẽ được dung hợp bên trong cơ thể mình, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ hưng phấn.  

Chợt hắn ta ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh tháp.  

Chợt có tiếng ‘rầm’ vang lên, chân phải đạp lên tế đàn và bay thẳng lên phía trên.  

Ầm!  

Chỉ trong phút chốc, toàn bộ đỉnh tháp bị xuyên thủng thành một cái lỗ. Và bóng dáng của Trần Tấn đã xuất hiện ở bên ngoài, toàn thân hắn ta ngập tràn hắc khí giống như một con rồng đen phá kén tái sinh đứng giữa không trung.  

“Quả nhiên ngươi đã tới đây.”  

Trần Tấn nheo mắt nhìn xuyên qua đám Ngụy Thần đông đúc và dừng ánh mắt trên người Lâm Lăng.  

Lúc này, Lâm Lăng cũng nhìn chằm chằm hắn ta.  

Khoảnh khắc ánh mắt hai người tiếp xúc đã xuất hiện sự ăn ý trong yên lặng. Không cần giải thích gì nhiều, chỉ cần qua một ánh mắt là có thể nhìn ra người đứng đối diện là thật.  

“Chủ nhân của ngươi đâu?”  

Lâm Lăng nhếch miệng cười nói.  

“Đã chết rồi.”  

Trần Tấn cũng nhếch miệng cười lại.  

“Hửm? Chết rồi sao?”