*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giam cầm thân thể máu thịt trong lĩnh vực Thời Gian Bất Động...
Nghe vậy, trong lòng Vệ Quý Nguyên chấn động, hình như đã hơi hiểu ra.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì xem Lâm Lăng là thần tượng sùng bái mà hắn cũng bắt chước tu luyện các loại chiêu thức võ học mà Lâm Lăng nắm giữ.
Nhưng ý cảnh thời gian trong đó lại làm Vệ Quý Nguyên càng cảm thấy hứng thú, biết được mình có thiên phú tu luyện nó thì càng si mê nghiên cứu.
Cho nên giờ phút này, những lời nói của Lâm Lăng cũng làm hắn đột ngột có cảm giác bừng tỉnh hiểu ra.
Nhưng việc nào ra việc đó, Vệ Quý Nguyên vẫn cảm thấy chuyện thời không tương lai thật sự khó thể tin nổi.
Lâm Lăng cũng không muốn tiếp tục giải thích.
“Nói nhiều với ngươi như vậy là để ngươi thừa dịp này mà giấu tài, mau chóng tăng mạnh sức mạnh của đội hộ pháp tông môn.”
Khi nói chuyện, thân thể Lâm Lăng chợt lóe, đột nhiên đứng trên đầu rồng, muốn tiếp tục đi đến Thần Táng Chi Uyên.
Nhưng mà lúc này, hắn như nghĩ tới cái gì, nhìn Vệ Quý Nguyên rồi cười khẽ và nói: “Đúng rồi, về sau nếu gặp được ta ở Cửu Đại Điện Tông, cũng tức là một đệ tử chấp sự tên Lâm Lăng, nhớ pa nhắc nhở hắn một câu.”
“Đừng quá ỷ lại vào hệ thống, nhớ làm bản thân hùng mạnh lên!”
Nói xong, Lâm Lăng không khỏi cười dài một tiếng.
Trong tiếng cười sang sảng, thân thể khổng lồ của Ma Long giãn ra, bỗng hóa thành một bóng đen rồi lao vào sâu bên trong Thần Táng Chi Uyên.
“Đừng quá ỷ lại vào hệ thống, nhớ làm bản thân hùng mạnh lên...”
“Thánh Tử điện hạ nói vậy là có ý gì?” Nhìn bóng đen dần dần đi xa, Vệ Quý Nguyên ngạc nhiên đứng tại chỗ, nghi hoặc khó hiểu.
Không ngờ lần này từ biệt, bọn họ cách biệt vạn năm mới gặp lại được...
Thần Táng Chi Uyên.
Mặc dù hiện tại là ban ngày nhưng khu vực này vẫn vô cùng tối tăm trong sự tràn ngập của tà ma đen kịt. Ánh sáng chiếu vào như thể đã bị nuốt chửng.
Khu vực lõi trước đó đã bị Tiểu Bạch bọn nó điên cuồng quét sạch, và những thú cấp thánh cố thủ trong khu vực này đã giảm gần 70%.
Khi một vài thú cấp thánh còn lại nhận thấy luồng khí đáng sợ của rồng, tất cả đều sợ hãi bỏ chạy và trốn trong thung lũng phía xa.