Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 147




Không nghi ngờ gì nữa, ba bóng đen trên chủ vị chính là ba vị tổ trưởng của Minh Các.

‘Ám Ưng’ của tổ Thiên.

‘Long Cửu’ của tổ Hỏa.

‘Phượng Minh’ của tổ Vân.

Lâm Lăng đưa mắt nhìn quét qua, sau đó ngừng lại trên người tổ trưởng ‘Phượng Minh’ của tổ Vân.

Chỉ thấy dáng người người này nhỏ xinh hơn hai vị tổ trưởng khác rất nhiều.

Tuy người này đang đeo mặt nạ, trên người cũng có bộ áo choàng đen rộng rãi kia, nhưng nhìn từ cử chỉ có thể nhận ra đây là một nữ tử!

Nhưng dù là nam hay nữ thì ba tổ trưởng đều tỏa ra khí tức mạnh đến mức làm người ta tim đập nhanh.

Mà sau khi bọn họ xuất hiện, tất cả thành viên Minh Các ở đây đều sôi nổi đứng lên.

Không có bất cứ lễ nghi gì, không có nửa câu khen tặng, mọi người cứ im lặng mà đứng, tuân theo phong cách dứt khoát trực tiếp của thích khách.

“Hôm nay yêu cầu chư vị tập hợp, cũng không phải để săn mồi, còn là âm thầm bảo vệ Viêm Vương, nếu có người mưu đồ gây rối thì gϊếŧ không tha!” Người nói chuyện là Ám Ưng.

Hắn ta quét ánh mắt lạnh buốt về phía mọi người ở đây, hơi tạm dừng trên người Lâm Lăng một chút, sau đó lạnh lùng nói: “Hiện tại, để tổ trưởng Phượng Minh sắp xếp vị trí cho từng người trong các ngươi.”

Tiếng nói vừa dứt, Phượng Minh ngồi trên chủ vị bên trái lấy ra một khối ngọc giản màu đen.

Chỉ nghe ‘Rắc’ một tiếng, ngọc giản trong tay nàng ta lập tức vỡ ra.

Chỉ thoáng chốc, hào quang nở rộ, sau khi khuếch tán thì chia ra thành những tia ánh sáng, nhanh chóng liên kết lại phía trên đại sảnh, cứ như đang phác hoạ ra đồ án nào đó.

Rất nhanh, một bức vẽ ánh sáng to lớn đã hiện ra.

“Đây là bản đồ chi tiết của hoàng cung, các ngươi ghi nhớ một chút.” Trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Phượng Minh mang theo một chút quyến rũ.

Các thích khách hiểu ý, lập tức nhìn chăm chú vào bức vẽ to lớn trên không kia, bắt đầu ghi nhớ.

Ở đây đều là võ giả thực lực không thấp, mà làm thích khách thì chỉ số thông minh cũng vượt xa người thường.

Ghi nhớ loại bản đồ phức tạp khổng lồ này cũng không khó gì với bọn họ.

“Tiểu Dăng, ra liếc nhìn một cái xem nào.” Suy nghĩ của Lâm Lăng khẽ dao động, lặng lẽ gọi Công Phu Tiểu Dăng ra, trực tiếp thu hết bản đồ hoàng cung vào mắt.

Có kỹ năng dùng chung thị giác này của hệ thống, Lâm Lăng không cần dựa vào ký ức cũng có thể mở ra mọi hình ảnh mà Công Phu Tiểu Dăng từng nhìn thấy vào bất cứ lúc nào.

Kỹ năng này giống như máy quay phim, tiện lợi lại mau lẹ.

Lâm Lăng thảnh thơi mà ngồi trên bàn, không giống những người khác đều ngẩng đầu, tốn thời gian ghi nhớ mỗi một vị trí trên bản đồ.

Qua chừng mấy phút, Tử Dạ đã ghi khắc toàn bộ bản đồ hoàng cung vào trong lòng.

Nàng kỳ quái liếc nhìn Lâm Lăng một cái rồi kinh ngạc nói: “Trí nhớ của ngươi rất tốt, nhanh như vậy đã nhớ kỹ.”

“Cũng tàm tạm.” Lâm Lăng thản nhiên cười, cũng không thổi phồng khoe khoang gì.

“Kế tiếp, mọi người dựa vào số hiệu của từng người để ẩn núp ở những vị trí tương ứng đi.” Phượng Minh búng ngón tay một cái, một luồng linh khí âm u lập tức tràn ngập ra.

Trong nháy mắt, mọi người nhìn thấy bức vẽ ánh sáng to lớn trên không dần hiện ra một loạt con số.

Những con số đó tương ứng với số hiệu cá nhân của mỗi người trong tổ chức Minh Các.

“Số hiệu của ta là gì?” Lâm Lăng hơi giật mình, lập tức có chút hoang mang.

Vốn tưởng rằng danh hiệu của hắn chính là cái tên ‘Kinh Kha’, không ngờ Minh Các lại có mã hóa nội bộ khác.

“Trước kia quên nói với ngươi, ngươi và ta là cộng sự nên dùng chung số hiệu.” Tử Dạ thản nhiên nói.

“Số hiệu gì?” Lâm Lăng tò mò hỏi.

“1314.”

Nghe câu trả lời của Tử Dạ, Lâm Lăng nhướng mày một cái.

“Nhất sinh nhất thế, xem ra hai ta phải làm cộng sự cả đời.” Lâm Lăng không khỏi nói ra một câu vui đùa.

“1314, nhất sinh nhất thế...”

Sao Tử Dạ có thể nghe hiểu được câu nói lưu hành kiếp trước của Lâm Lăng, nàng theo bản năng mà đọc lại, phát âm của hai câu này cũng hơi tương tự.

Trong nhất thời, dung nhan lạnh lẽo xinh đẹp của nàng ta hiện lên một tia mất tự nhiên.

Biểu cảm này giống như một ngọn núi băng vạn năm bị đột nhiên ném vào dung nham, sau đó dần dần hòa tan.

Mà lúc này, tầm mắt của Công Phu Tiểu Dăng cũng thay thế Lâm Lăng tìm được vị trí số 1314.

Nơi đó nằm ở một sảnh nhỏ trong quảng trường trung tâm của hoàng cung, cách khu vực cao tầng của Viêm Vương cũng không phải quá gần.

Không nghi ngờ gì nữa, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là ngụy trang làm người xem để tùy cơ ứng biến.

Còn những thích khách kim bài kia thì được sắp xếp ở khoảng cách gần Viêm Vương nhất.

Lâm Lăng cũng không cảm thấy bất mãn gì vì khoảng cách xa gần, thậm chí còn âm thầm may mắn.

Bởi vì càng gần tương đương với tính nguy hiểm càng cao.

Nếu như thật sự có nguy hiểm, nói không chừng còn phải làm bao cát thịt người, che chắn cho Viêm Vương.

“Chắc mọi người đều ghi nhớ vị trí nhiệm vụ của từng người rồi, hiện tại, tất cả ra quân.” Ám Ưng lạnh nhạt nói.

Cả buổi hội nghị không có lời nào dư thừa, sắp xếp nhiệm vụ ngắn gọn mà rõ ràng, điều này cũng làm Lâm Lăng cực kỳ thưởng thức.

Không dài dòng mà nhàm chán giống như những hội nghị khác, quá trình nói chuyện còn liên miên không dứt.

“Đi bên này.” Tử Dạ đột nhiên duỗi tay, giữ chặt Lâm Lăng đang muốn xoay người đi đến cửa.

“Hả? Còn có lối ra khác à?”

Trên mặt Lâm Lăng hiện ra một chút nghi hoặc.

Tử Dạ gật đầu và nói nhỏ: “Dưới nền đất của Kim Hải Các có một con đường hầm, có thể nối thẳng đến hoàng cung.”

Nghe vậy, Lâm Lăng hơi kinh ngạc.

Nơi này ở thành Tây, cách hoàng cung ít nhất hơn mười km, nếu muốn đào ra một đường hầm dưới nền đất thì tuyệt đối là một công trình cực lớn!

Không ngờ dưới nền đất tửu lầu Kim Hải Các nhìn như bình thường này lại có che giấu một đường hầm như vậy, hơn nữa còn nối thẳng đến hoàng cung.

Có lẽ chỉ có thành viên tổ chức Minh Các mới biết được.

Còn người ngoài, bao gồm người thiết kế và công nhân lúc trước tạo nên đường hầm này đã sớm biến thành thi thể.

Ong ——!

Nhưng ngay vào lúc toàn thể thành viên Minh Các đang muốn xuất phát thì một dao động năng lượng khó hiểu không có báo hiệu trước đột nhiên tràn ngập ra.

Ngay sau đó, một trận pháp phù văn quỷ dị bỗng ngưng tụ trên đỉnh đầu mọi người, nở rộ ra hào quang vàng rực lóa mắt.

Vèo!

Sau khi ánh sáng vàng rực nhanh chóng khuếch tán, lại lập tức hình thành một màn hào quang năng lượng thật lớn!

Mặt ngoài màn hào quang mấp máy từng phù văn Kim hệ, nhìn như một bọt khí vàng bị thổi căng phồng lên, trực tiếp bao phủ toàn bộ Kim Hải Các vào bên trong.

“Đây là Khốn Trận!”

Ánh mắt ba tổ trưởng Minh Các gồm Ám Ưng, Phong Minh, Long Cửu đều trầm xuống.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, rất nhanh bọn họ đã nhìn ra đây là một Khốn Trận.

Tuy một Khốn Trận sẽ không tạo thành tổn thương cho người trong trận pháp giống như sát trận, nhưng lại có thể vây khốn vĩnh viễn, tương tự như phong ấn.

Lâm Lăng nhíu mày, cảnh giác mà nhìn quét xung quanh.

Nơi này là điểm tụ tập của Minh Các, ai dám thiết lập trận pháp tại đây?!

Mà càng làm Lâm Lăng cảm thấy kinh dị chính là, sau khi trận pháp khởi động, rõ ràng có một luồng năng lượng phù văn kỳ lạ đang khống chế linh lực trong thân thể hắn.

Cảm giác hụt hơi này giống như sức nặng vốn một trăm cân lại đột nhiên giảm mạnh chỉ còn lại mấy chục cân.

Không chỉ Lâm Lăng, mà Tử Dạ bên cạnh và những thích khách xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên họ cũng phát hiện tình huống quỷ dị này.

Ám Ưng nhíu mày, thân thể đột nhiên lao tới, trực tiếp đấm một quyền lên màn hào quang màu vàng kia.

Chỉ nghe một tiếng ‘Rầm’ trầm đục vang lên.

Sức mạnh hung hãn lao ra từ nắm đấm, màn hào quang trận pháp kia lập tức gợn sóng mãnh liệt, nhưng phù văn màu vàng bên ngoài lại nhanh chóng mấp máy rồi đánh tan tác sức mạnh đó đi.

“Quả nhiên là Khốn Trận, hơn nữa là Khốn Trận cấp 9, Kim Phù Trận!”

Trải qua thử nghiệm, ám mắt Ám Ưng hơi trầm xuống, lộ ra một chút nặng nề.

Nếu bọn họ bị nhốt ở chỗ này thì e rằng Viêm Vương sẽ dữ nhiều lành ít trong lễ mừng ngày mai!