Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 172




“Cấp 7, quả nhiên là thần đan!”

Lâm Lăng cảm nhận được lượng linh lực hiện nay đã mạnh hơn trước kia không chỉ mấy lần, trên khuôn mặt trẻ tuổi của hắn chậm rãi hiện lên một nụ cười.

Dựa theo tốc độ tu luyện ban đầu, mặc dù có sự phụ trợ của thiên phú tu luyện chung cực, nhưng muốn thăng lên cấp 7, ít nhất cũng cần thời gian gần một năm.

Mà lần này hấp thu năng lượng thánh linh đan, lại giúp cho hắn có một con đường tắt, trực tiếp giảm tải bớt quá trình tu luyện khô khan.

Đối với việc này, Lâm Lăng không khỏi có chút cảm thán.

Tuy rằng thiên phú là điều trọng yếu, nhưng mấu chốt nhất vẫn là tài nguyên.

Bởi vì, trên cả con đường võ tu, cái tiêu hao nhất chính là tài nguyên.

Nếu không có bối cảnh hùng hồn để chống đỡ, căn bản không thể chịu đựng được.

Chẳng hạn như, có hai thiếu niên cùng có thiên phú cao cấp.

Bối cảnh gia thế thì, một người xuất thân bần hàn, một từ gia tộc cổ võ.

Bất kể là tài chính, công pháp, truyền thừa, đều khác nhau một trời một vực.

Cho nên, nếu võ giả gia cảnh bần hàn, không gặp được cơ duyên, hay có số mệnh cực tốt.

Thì chỉ bằng sự chuyên tâm cố gắng tu luyện, thì căn bản là không đạt được bao nhiêu thành tựu.

Mà đến giai đoạn sau, sau khi tuổi tác tăng lên, cái gọi là thiên phú, đã không còn quan trọng nữa.

Lâm Lăng vô cùng rõ ràng vị trí của mình.

Tuy bối cảnh của hắn có chút không bằng với những thiên tài sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Nhưng hắn có lòng tin tưởng, chỉ có phấn đấu, mới là cách tốt nhất để leo lên tới đỉnh cao của võ đạo! Về phần có gặp được cơ duyên gì hay không, chỉ có thể xem vận khí của người đó như thế nào.

"Lão đại, bọn ta về rồi đây."

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, ngoài phòng ngủ truyền đến giọng nói của Tần Vũ.

Lâm Lăng sửa sang lại một chút, mở cửa phòng ra.

Đập vào mắt là ba người, không ai khác chính là Lôi Mông, Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc.

Lúc này bọn họ đã thay đồng phục của học viện Thiên Diễn.

Có lẽ là do đánh thắng, thoạt nhìn cả người Tần Vũ lộ vẻ sảng khoái.

Dù sao lần này phủ tướng quân Tần thị có công bảo vệ chủ, trở thành thế lực thân cận của đảng phái Tứ hoàng tử.

Ít nhất trong thời kỳ Viêm Thần tại vị, sẽ không bị buộc tội, thậm chí có thể trở thành thế lực mạnh nhất trong các phe phái lớn trong triều.

"Bên hoàng thất có tung ra tin tức gì không?" Lâm Lăng lạnh nhạt hỏi, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia hàn ý.

Ánh mắt Tần Vũ hơi ngừng lại, tất nhiên hắn hiểu ẩn ý trong lời nói của Lâm Lăng.

"Tứ điện hạ đang bận rộn chỉnh đốn lại triều cương, còn chưa đề cập tới chuyện của ngươi và lão tam."

"Nhưng mà, dựa theo hiểu biết của ta đối với Viêm Thần, chắc huynh ấy sẽ không truy cứu nữa đâu." Tần Vũ mỉm cười nói, sau đó đưa tay vỗ về phía Lôi Mông bên cạnh, ý bảo hắn không cần lo lắng nhiều.

"Ừm." Lâm Lăng gật đầu, hàn ý trong mắt cũng biến mất.

Thật ra hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu Viêm Thần thật sự muốn đuổi cùng gϊếŧ tận.

Thì trước khi rời khỏi học viện Thiên Diễn, Lâm Lăng dự định sẽ phái Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu lẻn vào hoàng cung, ám sát hắn!

"Lão tam, lần này ngươi phản bội Viêm Hoằng Nghị, chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi." Lúc này dường như Tần Vũ nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt nghiêm túc hẳn nói: "Hắn có biết muội muội ngươi ở đâu hay không?”

Vẻ mặt Lôi Mông bình tĩnh cười nói: "Yên tâm, Oánh Oánh đã được ta sắp xếp ở một nơi an toàn, cho dù là Minh Các, cũng không dám đi tới đó.”

Chỗ mà Minh Các cũng không dám tới? Nghe vậy, ánh mắt Cổ Vân Nhạc sáng lên.

Lập tức, hắn có chút tò mò hỏi: "Chỗ nào trâu bò vậy?”

Hai người Lâm Lăng và Tần Vũ cũng có chút kinh ngạc nhìn Lôi Mông.

Dù sao Minh Các với tư cách là tổ chức thích khách của hoàng thất Vương quốc Đại Viêm, gần như không cần sợ bất kì thế lực nào.

Thậm chí ngay cả địch quốc cũng không có chỗ nào bọn họ không dám lẻn vào.

"Điện Hắc Ám." Lôi Mông nhếch miệng cười, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ kiêu ngạo.

“Hắc Ám Điện Tông?!" Nghe đến đây, Tần Vũ là người phản ứng lại trước, ngạc nhiên nói: "Lão tam, nơi ngươi nói, không phải là Điện Hắc Ám một trong cửu đại Điện Tông đó chứ!?”

Ánh mắt Cổ Vân Nhạc cũng hừng hực lửa, vẻ mặt rung động nhìn chằm chằm Lôi Mông.

Cửu đại Điện Tông, trọng lượng của bốn chữ này, ở Thương Khung đại lục tuyệt đối nặng tựa Thái Sơn.

Cho dù là học viện, hay là thế lực hoàng thất.

So sánh với nó vẫn thấy rõ chênh lệch rõ ràng, nói khó nghe một chút chính là không đủ trình để so sánh!

Thế lực của quái vật khổng lồ này cũng cực kỳ hùng hậu, tùy tiện làm chút đồ chơi ném ra, cũng có thể làm cho quần thể thế lực bên ngoài tranh đến máu chảy đầu rơi.

Đối với việc này, đám người Lâm Lăng không khỏi âm thầm líu lưỡi.

Không thể tưởng được muội muội Lôi Oánh Oánh của Lôi Mông lại có thể được sắp xếp vào đó ở.

“Tam ca, làm sao ngươi làm được vậy?” Cổ Vân Nhạc ánh mắt chớp động, có chút kích động nói: "Chẳng lẽ Lôi gia các ngươi có quan hệ gì với bên kia? Hay ngươi có người thân nào trong đó?”

Đối với Cổ Vân Nhạc tu luyện võ học Hắc Ám hệ mà nói, Điện Hắc Ám gần như là thánh địa võ đạo trong lòng hắn.

Có thể tiến vào trong đó, chính là mộng tưởng của hắn từ trước đến nay.

Cho nên giờ phút này, khi nghe được Lôi Mông có thể đưa em gái đến nơi đó, làm hắn hết sức kích động.

"Nếu như ta có bản lĩnh lớn như vậy, cũng không cần làm tay sai cho Viêm Hoằng Nghị rồi." Lôi Mông lắc đầu, cười khổ một tiếng.

Nghe vậy, bọn Lâm Lăng đều âm thầm gật đầu.

Nếu thật sự có tầng quan hệ này, cho dù Viêm Hoằng Nghị có mạnh bao nhiêu, cũng không dám uy hϊếp Lôi Mông chút nào.

"Đều là huynh đệ cả, ta nói thật với các ngươi vậy." Lôi Mông hơi trầm ngâm một hồi rồi hùng hồn nói.

"Tháng trước khi ta trở về quê nhà một chuyến, có gặp được một ông lão áo đen, tuy rằng khí tức của ông ấy ẩn dấu rất sâu, không cách nào dò xét ra tu vi như thế nào."

"Nhưng ông ấy, lại làm cho sâu trong nội tâm ta cảm thấy bản thân rất nhỏ bé, loại cảm giác này, cho dù là Kiếm Thánh mắt mù của học viện Thiên Diễn chúng ta cũng không cách nào so sánh được."

Nói đến đây, sắc mặt Lôi Mông hơi hiện vẻ rung động, trong mắt không tự chủ được mà dâng lên nét kính trọng.

Không khó tưởng tượng, lúc gặp phải ông lão áo đen kia, đã để lại cho hắn cảm giác vô cùng khắc sâu.

"Vốn dĩ ta ôm một chút hy vọng, muốn hỏi thử đối phương có phương pháp trị liệu thể chất âm hàn hay không, không ngờ, ông lão kia biểu hiện cực kỳ hứng thú, cũng đưa ra yêu cầu bảo ta dẫn ông ấy đi gặp Oánh Oánh."

"Về sau, ta mới biết được ông ấy là trưởng lão của Điện Hắc Ám, chủ yếu đi ra tìm thiên tài thích hợp tu luyện Hắc Ám hệ, từ đó dẫn vào Điện Tông."

"Sau khi trải qua kiểm tra, từ lời ông ấy nói ta mới biết được, Oánh Oánh có được Âm sát thiên thể đỉnh cao, chính là Thánh nữ Hắc Ám bọn họ luôn tìm kiếm."

Cái gì?! Thánh nữ Hắc Ám!!

Nghe Lôi Mông nói xong, người kích động nhất là Cổ Vân Nhạc.

Hắn hít sâu một hơi, sau đó ánh mắt có chút nịnh nọt nhìn Lôi Mông, hắc hắc cười nói: "Tam ca, em rể tương lai trong lòng huynh là như thế nào, huynh cảm thấy ta có phù hợp với tiêu chí của huynh không?”

Lôi Mông liếc xéo Cổ Vân Nhạc một cái, cũng thuận theo mà nói: "Ta không có ý kiến gì nhiều, điều kiện tiên quyết là ngươi có đủ năng lực thôi, bởi vì hiện giờ Oánh Oánh đang ở Điện Hắc Ám.”

Cổ Vân Nhạc vỗ ngực, tự tin nói: "Cái này ngươi cứ yên tâm đi, Điện Hắc Ám, ta nhất định sẽ đến được đó.”

Bên cạnh, Tần Vũ nhếch miệng nói: "Lão Tứ, ngươi định xây nhà ven hồ để hưởng trước ánh trăng sao sao, ha ha.” (*tiếp cận để giành món hời trước)

"Lão nhị, ngươi nói cái gì vậy." Sắc mặt Lâm Lăng khẽ rùng mình, chợt trêu ghẹo nói: "Cái này phải nói là, phù sa không chảy ra ruộng ngoài mới đúng.”

“Đúng, vẫn là lão đại biết nói chuyện hơn!”

“Hahaha ~!”

Trong lúc nhất thời, cả phòng ký túc xá vang đầy tiếng cười vui vẻ của đám người Lâm Lăng.

Lôi Mông cũng không soi mói gì với mấy lời đùa giỡn của huynh đệ, ngược lại cũng nở nụ cười theo mọi người.

Do cuộc đảo chính lúc trước mà lúc nào hắn cũng phải giấu diếm thân phận, từ đó sinh ra khoảng cách với các huynh đệ.

Mà giờ đây, giữa bốn huynh đệ bọn họ, đã không còn gì cần che giấu nữa.