Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 203




Ngoài nội sảnh phủ thành chủ.

Bạch Lân lấy một danh sách nhiệm vụ có chất liệu bằng da trâu từ trong túi trữ vật ra.

Lâm Lăng trước kia ở thành Thanh Dương, vài lần nhận nhiệm vụ ám sát.

Cửa hàng kia, là vị trí trung gian do hai nhà Lâm Triệu tạo ra, trong đó có tiến trình công việc, Lâm Lăng đã sao chép tất cả tư liệu về hắc điếm hiện tại của mình, hình thức nhiệm vụ cũng gần giống nhau.

Cho nên bây giờ, thông tin trên bảng nhiệm vụ, vừa nhìn hiểu ngay.

Con mồi: Tào Hoa

Tuổi: 40 tuổi

Năng lực: Chiến sĩ cấp 8

Thân phận: Sư phụ trong phủ học viện Kiếm Vân

Hoạt động gần đây: đi lại ở học viện Kiếm Vân, hoàng cung đế quốc Tinh Vũ

Tiền thưởng: Năm vạn Linh Dương Thạch

……

Nhìn tài liệu thông tin trong tay, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một vẻ kinh ngạc.

Không thể tưởng tượng được đơn hàng đầu tiên vừa mới khai trương, lại có độ khó cao như vậy.

Có hai thân phận sát thủ là Lan Lăng Vương với Kinh Kha, dù võ giả tu vi cấp 8 thì Lâm Lang cũng không để vào trong mắt.

Nhưng điều thực sự khiến cho thử thách lần này trở nên khó khăn, lại là địa điểm ám sát con mồi.

Học viện Kiếm Vân nằm ở đế quốc Tinh Vũ, chỉ cách vương triều Đại Viêm có một con sông.

Cách Lãnh Địa Hỗn Loạn, cũng không xa.

Nhưng mà, cho dù là học viện Kiếm Vân, hay là cung điện của đế quốc Tinh Vũ, đều có lực lượng thủ vệ nghiêm ngặt vô cùng cẩn thận.

Muốn lẻn vào bên trong ám sát, chỉ sợ cũng không thể đơn giản như vậy.

Về điều này, trong lòng Lâm Lăng có chút suy nghĩ, chẳng trách chủ nhân có thể nói ra giá cao như vậy.

Năm vạn Linh Dương Thạch, quy ra ngân phiếu theo thị trường, tận những năm trăm triệu! Số tiền như vậy, xác thật xứng đáng với địa điểm ám sát, cùng với một võ giả cấp 8.

“Lãnh chủ đại nhân, vị cố chủ kia hiện tại chắc còn ở trong thành, nếu muốn từ chối, có lẽ bây giờ vẫn còn kịp.”

Sắc mặt Bạch Lân có chút cẩn thận, đề nghị nói.

Dù sao cái nhiệm vụ ám sát lần này, độ khó thật sự quá cao, căn bản một thích khách bình thường sẽ không nhận loại nhiệm vụ này.

Người duy nhất có đủ sự tự tin, phải là kim bài sát thủ có năng lực xuất quỷ nhập thần mới nhận nhiệm vụ này! Nhưng kim bài sát thủ đứng đầu, làm sao có thể dễ dàng tìm được trong thời gian ngắn.

Hơn nữa nếu như tìm được, nếu đối phương không có hứng thú, thì hắn cũng không còn cách nào khác.

“Không cần từ chối, ta quen biết vài sát thủ đứng đầu, bọn họ có thể làm được.”

Lâm Lăng thu tờ đơn nhiệm vụ vào trong túi trữ vật, nhẹ nói.

Nghe vậy, trên mặt Bạch Lân hiện lên một vẻ kinh ngạc.

Khi hắn đang muốn thuyết phục Lâm Lăng, trong lòng chợt nghĩ tới, lúc ám sát thủ lĩnh Tôn Hào của Thanh Hổ, chẳng lẽ lĩnh chủ đã đi tìm được vị sát thủ đứng đầu kia giúp đỡ sao?!

Bạch Lân làm gián điệp ở bang Thanh Hổ nhiều năm, vô cùng hiểu rõ năng lực của Tôn bang chủ.

Là chiến sĩ cấp 8, hơn nữa bên ngoài phòng có hơn trăm tên côn đồ cấp 6.

Nhưng, tuy ở dưới tình hình thủ vệ nghiêm ngặt, trong phòng vẫn bị ám sát một cách âm thầm không tiếng động.

Đẳng cấp thật sự của cao thủ kia, theo đánh giá của Bạch Lân, tất phải là kim bài sát thủ có tu vi đạt tới cấp 9, mới có năng lực làm được!

Nghĩ vậy, hắn có vài phần tự tin và chắc chắn đối với việc Lâm Lăng quyết đoán tiếp nhận đơn như vậy.

“Người bạn thích khách của ta rất kén chọn, không muốn ít tiền hơn, về sau chỉ nhận những đơn hàng giống với đơn của hôm nay.”

Khóe miệng Lâm Lăng khẽ nhếch, cười nhẹ nói.

“Rõ.”

Sắc mặt Bạch Lân hơi lạnh, vội vàng gật đầu.

Tất nhiên trong lòng hắn cũng rõ ràng, giá rẻ, hơn nữa nhiệm vụ ám sát cũng không khó, điều này đối với kim bài sát thủ, chắc chắn là một loại sỉ nhục.

Đúng lúc này, một người áo đen ăn mặc thần bí, đi vào đại sảnh.

Trước ngực hắn, có một cái Huyết Nhận Đồ Đằng.

Đây đúng là dấu hiệu của tổ chức hắc điếm khi làm việc cho Lâm Lăng.

Là người tiếp quản của hắc điếm, Lâm Lăng cố gắng che giấu danh tính của họ, ít nhất không cho người ngoài biết được, người phía sau bức màn kinh doanh này chính là phủ thành chủ.

“Tham kiến lãnh chủ, Bạch tổng quản.”

Đi đến gần, người đàn ông áo đen hơi hơi khom người, cúi đầu hành lễ với Lâm Hạo và Bạch Lân.

“Có chuyện gì?”

Bạch Lân liếc mắt một cái nhìn đối phương, dò hỏi.

“Hồi bẩm Bạch tổng quản, vừa rồi hắc điếm lại tiếp nhận một đơn mới.”

Người đàn ông áo đen lấy ra một tờ đơn nhiệm vụ, nói: “Bởi vì là nhiệm vụ có thời hạn, nên ta cố tình đến báo cáo.”

Nhiệm vụ giới hạn thời gian?

Nghe vậy, đuôi lông mày Lâm Lăng khẽ nhếch lên.

Hắn nhớ rõ ràng, loại nhiệm vụ giới hạn thời gian này, thu phí cũng không thấp.

Xem ra lần khai trương hắc điếm ở Lãnh Địa Hỗn Loạn này, thật sự có xu hướng kiếm được bộn tiền.

Chợt, Bạch Lân tiếp nhận tờ đơn nhiệm vụ, khi nhìn thấy thông tin bên trên, ngay lập tức hắn giật mình hít một ngụm khí lạnh.

“Tờ đơn có vấn đề sao?”

Nhìn thấy phản ứng của Bạch Lân, Lâm Lăng cảm thấy tò mò, hỏi.

“Lãnh chủ, đối tượng ám sát này, chính là thiên tài võ đạo trong mấy năm gần đây của vương triều Đại Viêm.”

Bạch Lân quay đầu nhìn Lâm Lăng, nhỏ giọng nói: “Viện sinhcủa học viện Thiên Diễn, Lâm Lăng.”

Nghe được lời này, trong lòng Lâm Lăng hơi chùng xuống.

Hiển nhiên cũng là không nghĩ tới, thế mà hắn lại nhận được một đơn ám sát chính mình.

Rồi sau đó, Lâm Lăng nhanh chóng hoàn hồn lại, lạnh lùng nói: “Đưa cho ta xem!”

Bạch Lân không dám chậm trễ, vội vàng đem tờ đơn nhiệm vụ đưa vào trong tay Lâm Lăng.

“Lĩnh chủ, căn cứ vào tin đồn, chuyện diễn ra trong hoàng cung vương triều Đại Viêm lần trước, Lâm Lăng kia cũng tham dự, đã cho mọi người thấy thực lực của mình, không hề đơn giản, còn nuôi bên người mấy sủng vật cường đại.”

Bạch Lân đứng ở một bên, giảng giải nói: “Về phương diện thù lao, tuy nói cũng là năm vạn Linh Dương Thạch, nhưng so với nhiệm vụ ám sát sư phụ của học viện Kiếm Vân, cảm giác khó hơn nhiều.”

Nhưng mà, Lâm Lăng lúc này, làm gì còn tâm tư chú ý xem Bạch Lân nói cái gì.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm tờ đơn nhiệm vụ, tên con mồi ám sát.

Lại thấy hai chữ ‘Lâm Lăng’, màu đỏ tươi bắt mắt.

Mà ở bên góc phải của tờ đơn nhiệm vụ, còn có một chữ “gϊếŧ” được in lớn.

Còn về thông tin trên mặt tờ nhiệm vụ, tất cả đều phù hợp với sơ yếu lý lịch của hắn.

Không hề nghi ngờ, nhiệm vụ ám sát người lần này, đúng là bản thân hắn!

“Là ai muốn gϊếŧ ta?”

Trong mắt Lâm Lăng hiện lên vẻ lạnh lùng, bắt đầu nghĩ đến người cùng hắn gây thù chuốc oán.

Ngày trước ở học viện Thiên Diễn, hắn vẫn luôn hành sự cẩn thận, kín tiếng, ra khỏi cửa, luôn dùng thân phận thích khách bí ẩn.

Nhìn chung, phải không có gì ân oán mới đúng.

Tuy rằng sự việc xảy ra ở hoàng cung lần trước, thân phận của hắn bị bại lộ, nhưng Tam hoàng tử Viêm Hoằng Nghị hận hắn nhất, đã bị hắn gϊếŧ chết, có thể trực tiếp bỏ qua.

Như vậy, khả năng duy nhất, chính là……

Trong đầu Lâm Lăng, chợt hiện ra hình ảnh của Tứ hoàng tử Viêm Thần.

Trong lòng nghĩ lại, Lâm Lăng lại lắc lắc đầu, tạm thời bác bỏ phỏng đoán này.

Dù sao hiện nay Viêm Thần đã đăng cơ ngôi vị hoàng đế, nắm trong tay lực lượng thích khách của tổ chức Minh Các, nếu như muốn ám sát mình, căn bản không cần thuê sát thủ khác.

Nếu không phải hắn ta, vậy người đó là ai?

Ánh mắt Lâm Lăng hơi dừng lại, thông tin đơn nhiệm vụ giới hạn này, thật sự lại khiến cho hắn chú ý.

“Nhất định phải trước khi tổ chức cuộc thi Bách Viện, ám sát Lâm Lăng!”

“Nếu như quá hạn, coi là vi phạm quy định, hủy bỏ tất cả tiền thù lao, phạt gấp năm lần tiền vi phạm hợp đồng!”

Hai mắt Lâm Lăng híp lại, ánh mắt dừng ở mấy chữ lớn ‘trước khi tổ chức cuộc thi Bách Viện.’

Muốn gϊếŧ mình trước thời điểm này?

Chẳng lẽ là đối với người nào đó, hắn sẽ có mối đe dọa gì sao?

Trong lòng Lâm Lăng vô cùng nghi ngờ, đã có chút dấu hiệu mơ hồ.