Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 293




“Đồ súc sinh, để ta xem mày có thể trụ được bao lâu.”  

Thanh niên thấp bé nhìn chằm chằm Kinh Kha và cười hả hê. Nói xong, hai tay của hắn nhanh chóng thay đổi dấu tay của trận pháp làm cho ngọn lửa trong đó lập tức được huy động.  

“Gào!”  

Sau đó, tiếng gầm vang lên như tiếng rồng gầm.  

“Hỏa Long Bào Hao!”  

Thanh niên thấp bé hừ lạnh một tiếng, năng lượng ngọn lửa bên trong trận pháp hóa thành bóng của một con hỏa long với tư thế hung hãn không thể ngăn cản lao thẳng về phía Kinh Kha! Kinh Kha hơi do dự một chút, sau đó nó vỗ cánh xông lên tấn công mà không hề sợ hãi. Một con vật nhỏ như con ruồi cùng với một con hỏa long có thân thể bằng năng lượng cao hơn mười trượng, sự chênh lệch về hình thể vô cùng lớn đánh thẳng vào thị giác!  

“Quả nhiên súc sinh vẫn chỉ là súc sinh, chẳng khác nào tìm đường chết.”  

Khóe miệng thanh niên thấp bé nhếch lên vẻ hung tợn, hắn ta khống chế hỏa long đánh về phía Kinh Kha, chỉ trong nháy mắt đã nổ tung.  

Ầm!  

Đột nhiên, một cơn bão năng lượng lửa quét qua không gian bên trong trận pháp. Thân ảnh của Kinh Kha như bị nuốt chửng trong biển lửa. Ánh lửa nóng cháy rực rỡ phản chiếu trên gương mặt lạnh lùng và ác độc của người đàn ông đầu húi cua và thanh niên thấp bé. Sau đó, ánh lửa biến mất.  

“Nó chết rồi sao?”  

Nhìn thấy không gian trận pháp trống rỗng, trong mắt hai người lộ ra vẻ mừng rỡ như điên. Để chắc chắn không có gì sai sót, ánh mắt bọn họ nhìn xung quanh khắp nơi với vẻ đề phòng. Sau khi kiểm tra cẩn thận xong, bọn họ xác định không nhìn thấy Kinh Kha bên trong không gian trận pháp nữa cho nên rất có thể nó đã bị ngọn lửa thiêu rụi. Dù sao nó cũng nhỏ như thế, làm sao nó có thể chịu được bỏng. Nghĩ vậy thật ra cũng hợp lý.  

“Uy lực của khối ngọc giản trận pháp mà viện trưởng đại nhân tặng cho không tồi.”  

Thanh niên thấp bé vừa cười vừa khen ngợi, chợt hắn ta vung bàn tay to lên thu trận pháp quang văn vào bên trong ngọc giản. Trận pháp của ngọc giản chỉ sử dụng được tối đa 2 lần. Vừa nãy đã sử dụng 1 lần, giờ chỉ còn đúng 1 lần nữa nên phải giữ lại dùng cho thời điểm nguy cấp.  

“Con sủng vật cản đường đã bị tiêu diệt, tiếp theo chúng ta chỉ cần giải quyết thằng nhãi của Học viện Thiên Diễn nữa thôi thì bảo vật sẽ là của chúng ta!”  

Thanh niên thấp bé cười một tiếng lộ vẻ mặt tham lam, hắn ta cất ngọc giản vào trong nhẫn không gian và đồng thời lấy luôn một thanh kiếm sắc bén từ trong đó ra. Tuy nhiên ngay khi hắn ta vừa nói xong, một bóng đen chợt lóe lên ngay trên mắt hắn ta.  

“Cái gì?”  

Nhìn thấy Kinh Kha đột nhiên xuất hiện, nhất thời thanh niên thấp bé vô cùng hoảng sợ và sốc.  

Vù!  

Kinh Kha vừa xuất hiện đã vung đuôi. Chỉ trong nháy mắt, cái đuôi nhọn màu đen biến dài ra và đâm thẳng vào mắt trái rồi xuyên thẳng qua đầu của thanh niên thấp bé. Sau lần tấn công đầu tiên, động tác của Kinh Kha cũng không dừng lại chút nào mà quét thẳng về phía người đàn ông đầu húi cua ở bên kia. Không có sự hỗ trợ của trận pháp ngọn lửa, tên kia hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào khi đối mặt với Kinh Kha có sức chiến đấu cấp 9.  

“A!”  

Chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết vang lên, người đàn ông đầu húi cua sùi bọt mép ngã thẳng xuống đất. Trên cổ hắn ta có một miếng thịt bị cắn đứt lìa. Tuy miệng vết thương rất nhỏ nhưng lại có màu u ám, hiển nhiên độc tố trí mạng của Kinh Kha đã xâm nhập vào cơ thể hắn ta. Dưới bầu trời đêm, Kinh Kha giống như một sát thủ tàn nhẫn với ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai thi thể trên mặt đất, không có một chút dao động nào.