Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 321




Mà cũng giống như phỏng đoán của nữ tử áo đỏ, lúc này trong đầu Lâm Lăng đã bị đảo loạn đến long trời lở đất.  

Khi quang văn màu đen kia vọt vào trong đầu, nó lập tức hóa thành một luồng gió lốc tinh thần khủng bố đến cực đoan, thổi quét tàn sát khắp nơi nơi.  

Hơn nữa, Lâm Lăng có thể cảm ứng được, hình như luồng gió lốc màu xám đen kia có linh trí, đang âm mưu phá hủy ý thức tinh thần của hắn, sau đó làm tu hú chiếm tổ.  

Nhận thấy điểm này, trong lòng Lâm Lăng dâng trào lạnh lẽo, cũng đã nhận ra tình cảnh hiện tại của mình là gì.  

Lâm Lăng vội vàng co sức mạnh tinh thần lại, hình thành vô số lá chắn năng lượng bao vây xung quanh thể linh hồn. Cùng lúc đó, phù văn thần kỳ của võ ý Luân Hồi cũng hiện lên. Dưới sự phòng thủ kiên cố này, muốn đoạt xá thân thể hắn trong thời gian ngắn cũng không phải dễ dàng.  

“Tiểu tử, chỉ cần giao thân thể cho ta thì ngươi sẽ đạt được sức mạnh mà cả đời này không thể vượt qua!” Cơn gió lốc màu xám đen trong đầu thực hiện mấy hồi ăn mòn xâm chiếm thì phát hiện ra có chút khó giải quyết, đột nhiên phát ra một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo.  

“Khỏi!” Nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Lăng hơi trầm xuống, lập tức từ chối.  

“Ha hả, bổn tọa đã đợi vạn năm, cho dù ngươi từ chối cũng vô dụng.” Tiếng cười trầm thấp âm u kia lại truyền ra lần nữa: “Không ngờ ngươi còn là kẻ có thiên phú Luân Hồi, lần này cũng không uổng phí bổn tọa đau khổ chờ đợi năm tháng dài lâu như vậy.”  

“Nếu như khống chế thân thể của ngươi thì bổn tọa sẽ có hy vọng rất lớn, nhất định có thể xây dựng lại ‘ Âm Dương Tông’ đạt tới sự huy hoàng của năm đó!”  

Tiếng nói vừa dứt, gió lốc màu xám đen bỗng bùng nổ, tỏa ra một luồng khí thế đáng sợ, thổi quét đến thể linh hồn của Lâm Lăng.  

Phốc phốc phốc!!!  

Nơi gió lốc xẹt qua, những lớp lá chắn tinh thần mà Lâm Lăng ngưng tụ ra lập tức tan nát. Không khó nhìn ra, thực lực của người này khi còn sống tuyệt đối rất mạnh, mặc dù hiện giờ chỉ còn sót lại một tia linh thức, nhưng vẫn hung hãn đến như thế!  

Nhưng Lâm Lăng cũng không phải dạng người ngồi chờ chết, hắn lập tức vận chuyển tâm pháp võ học Thôn Phệ Tinh Không. Rất nhanh, hắn ngưng tụ ra một xoáy nước màu đen trong đầu, trực tiếp đâm mạnh vào gió lốc màu xám đen kia, muốn cắn nuốt ngược trở lại.  

“Mấy trò xiếc này mà dám lấy ra múa rìu qua mắt thợ trước mặt bổn tọa!”  

Nhưng hiển nhiên hành động của Lâm Lăng đã bị nhìn thấu, một tiếng hừ lạnh vang lên, gió lốc màu xám đen lập tức điên cuồng xoay tròn, dễ dàng chống đỡ lốc xoáy màu đen kia.  

Nhưng giống như trước đó, hắn ta rất khó tiến công thể linh hồn của Lâm Lăng chỉ trong thời gian ngắn. Cứ như vậy, hai bên lại rơi vào giằng co, nhưng Lâm Lăng cũng không có khả năng chống chọi lại cục diện bế tắc này.  

Hắn biết rất rõ, không bao lâu nữa thì quầng sáng của chiến trường viễn cổ sẽ co rút đến nơi đây, nếu tiếp tục kéo dài thì cục diện sẽ cực kỳ bất lợi cho hắn.  

Cho dù thân thể không bị đoạt xá, nhưng khi quầng sáng co rút lại cũng khó thoát khỏi cái chết!  

“Tiểu tử, bổn tọa là điện chủ của  m Dương Tông, TA nhìn trúng thân thể này đã là vinh hạnh của ngươi rồi!” Trong cơn gió lốc, một tiếng mắng tức giận truyền ra.  

“Nếu như không ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói thì bổn tọa sẽ khiến linh hồn ngươi chịu đựng mọi sự tra tấn, sau đó hoàn toàn tan thành mây khói!!”  

Hiển nhiên hắn ta cũng không ngờ một võ giả cấp thấp còn chưa đến được Thánh Vực mà lại khó chơi như thế.  

“Chỉ là một linh thức sứt mẻ mà tự tin như vậy, ngươi nghĩ rằng ta thật sự không trừng trị được ngươi à?!” Lâm Lăng hừ lạnh một tiếng trong lòng, giọng điệu mang theo vài phần tức giận: “Long Linh, nuốt hắn!”  

Rống ——!