Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 394




Ngay vào lúc Hắc Ám Lãnh Vực tiêu tán, Lâm Lăng đột nhiên kích hoạt đôi mắt Luân Hồi.  

Đồng tử hai mắt của hắn lập tức biến thành xoáy nước trắng đen, một luồng dao động tinh thần vô hình ẩn chứa phù văn Luân Hồi có khả năng công kích linh hồn lao thẳng về hướng Cơ Sương.  

Ngay vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, hình như Cơ Sương đã có chuẩn bị, đôi tay đột nhiên nhấn một cái lên toàn bộ dây đàn.  

Oanh ——!  

Chỉ thoáng chốc, từng phù văn tuyệt đẹp lao vút lên, phát ra ánh sáng lộng lẫy.  

Gần như trong nháy mắt, ánh sáng kia trực tiếp hóa thành một quầng sáng bảy màu, bao phủ lên người Cơ Sương.  

Ong!  

Thế công linh hồn của Lâm Lăng giáng thẳng lên quầng sáng bảy màu rồi đột nhiên bị bắn ngược trở lại, lập tức chui vào đầu Lâm Lăng.  

May mà thể linh hồn của Lâm Lăng vốn đã mang theo pháp tắc Luân Hồi, thế công bắn ngược kia chỉ làm tinh thần hắn hoảng hốt một chút, cũng không bị ảnh hưởng gì.  

Biến cố đột nhiên xảy ra khiến lòng Lâm Lăng lạnh đi, đây là lần đầu đôi mắt Luân Hồi gặp phải tình huống này, hiển nhiên hắn cũng cảm thấy không tin nổi.  

“Xem ra đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến.” Ánh mắt Lâm Lăng trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào quầng sáng bảy màu trên người Cơ Sương, đã đoán được manh mối trong đó.  

“Ta đã nghe qua không ít lời đồn về ngươi.” Cơ Sương chăm chú nhìn Lâm Lăng, nhẹ nhàng nói: “Thiên phú tu luyện chung cực, chiến pháp song tu, đôi mắt Luân Hồi, thích khách, còn có..”  

Nói đến này, giọng nói của Cơ Sương hơi ngập ngừng: “Nghe nói ngươi còn là một thuần thú sư rất mạnh, nhưng lần này không mang theo bên người, đáng tiếc.”  

Nghe vậy, Lâm Lăng khẽ nhướng mày: “Xem ra ngươi đã tra rất kỹ về thông tin của ta.”  

Cơ Sương khẽ gật đầu.  

“Ngươi là một trong những đối thủ ta coi trọng nhất, không thể không phòng bị.” Nàng cũng không giấu giếm, tự nhiên hào phóng mà nói: “Quầng sáng bảy màu này do sư phụ của ta ngưng luyện thành, cố tình chuẩn bị cho đôi mắt Luân Hồi của ngươi.”  

Nghe thấy lời này, Lâm Lăng âm thầm cảm khái, quả nhiên là người sợ nổi danh, heo sợ mập. Hắn quá nổi bật trong vụ chính biến ở hoàng cung hơn nửa năm trước nên đã trở thành đối tượng khiến các thế lực chú ý.  

Tư liệu của hắn đã hoàn toàn bị tra xét từ gốc đến ngọn, họ cố ý chuẩn bị rất nhiều thứ để ứng phó. May mà thân phận khác của hắn ở lãnh địa Hỗn Loạn còn chưa bị phơi bày, về sau nếu xuất hiện bất trắc gì còn có chốn dung thân.  

Sau đó, Cơ Sương không nói nhiều lời, trên đôi bàn tay trắng nõn dâng trào linh lực, đặt ngang lên chín sợi dây đàn.  

“Cửu Huyền Phượng Phi Dực!”  

Một tiếng rống vang lên, chín sợi dây đàn đột nhiên chấn động dưới ngón tay của Cơ Sương. Tiếng đàn nghiêm trang giống như gợn nước quay cuồng, sóng gió mãnh liệt.  

Ngay sau đó, từng sóng âm khác nhau gào thét lao ra, hai thứ này như có một sức kéo huyền diệu nào đó, chúng trực tiếp thực thể hóa thành hư ảnh nốt nhạc.  

Hư ảnh đó giống như phượng hoàng giương cánh bay lượn, trong lúc vỗ cánh, sức gió cuộn trào rồi lại truyền ra một khúc nhạc huyền diệu.  

Khúc nhạc đó phức tạp hay biến đổi, những nốt nhạc hòa lẫn đan xen, phản xạ ra từng hồi âm, không ngừng biến hóa. Mặt ngoài nhìn như vô hình vô chất, nhưng trong đó lại giấu giếm sát khí mãnh liệt!  

Cầm thuật này là một chiêu thức tương đối cao cấp trong cầm phổ mà Cơ Sương tu luyện. Đây là lần đầu nàng sử dụng trong cuộc thi Bách Viện lần này, bởi vì đối thủ gặp được trước đó đều không chống chọi được mấy hiệp dưới tiếng đàn của nàng thì đã thua trận.  

Nhưng lúc này Cơ Sương cảm thấy Lâm Lăng quá khó giải quyết. Mặc dù tăng nhanh tiết tấu đánh đàn hơn mấy lần, cũng không làm gì được đối phương. Tiếp tục kéo dài như vậy thì một khi bị Lâm Lăng tìm được cơ hội công kích gần người, chỉ sợ sẽ rất bất lợi cho nàng.  

Có thể đánh bại Lâm Lăng hay không thì chiêu ‘Cửu Huyền Phượng Phi Dực’ này chính là mấu chốt nhất!

“Cửu Huyền Phượng Phi Dực!”  

“Sư tỷ Cơ Sương thật là lợi hại, tỷ ấy thật sự học được!!”